Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 74




Vân Sơ ngồi trong xe ngựa, uống mấy ngụm trà nóng, chỉ một lúc sau, quả nhiên đã nghe tiếng một nam nhân từ bên ngoài xe ngựa vọng vào: “Tạ phu nhân, tại hạ là chủ nhân của cửa hàng Đậu thị, có thể phiền phu nhân dừng bước nói chuyện một chút không?”

Thôn trang bị quỷ phá kia lúc đầu được Ngô gia sang tay cho Trâu gia, sau này Trâu gia lại bán rẻ cho cửa hàng Đậu thị, đến giờ vẫn thuộc về người Đậu gia.

Nàng nhớ rất rõ chuyện đời trước, sau khi xảy ra trận hỏa hoạn kia, thôn trang này của Đậu gia bị gia tộc của một vị phi tử trong cung đoạt lấy, thương nhân là tầng chót trong xã hội, còn không bằng nông hộ bình thường, sao dám đối đầu với hoàng gia, cuối cùng đã chắp tay dâng tặng thôn trang này cho vị phi tử kia.

Vân Sơ vén mành xe.

Có hai người đang đứng bên dưới, là gia chủ Đậu gia và Đậu phu nhân, hai người đều khoảng chừng bốn mươi.

Nàng đỡ tay Thính Sương xuống xe, mở miệng nói: “Đêm ba hôm trước ta có dẫn người tới trang viên Đậu gia một chuyến, đường đột xâm nhập, vốn nên tới cửa xin lỗi nhưng mấy ngày nay quả thật không có thời gian rảnh rỗi...”

“Tạ thiếu gia tham gia khoa cử, Tạ phu nhân đương nhiên sẽ bận rộn.” Đậu phu nhân vội nói: “Thôn trang kia vốn là thứ vứt đi, có thể khiến Tạ phu nhân tới đó nghỉ chân là may mắn của nơi đó, không biết có gì dọa đến Tạ phu nhân không?”

Vân Sơ thở dài: “Thật ra ta đang muốn tìm mua một thôn trang lớn, nghe nói thôn trang kia có núi có hồ nên mới đưa người đến khảo sát địa hình, ai ngờ...”

Nàng lắc lắc đầu, không tiếp tục nói thêm.

Trên mặt Đậu phu nhân lộ ra vẻ vui mừng.

Đã nhiều năm như vậy mà không có ai hứng thú với thôn trang đó, bây giờ lại xuất hiện người coi bạc như rác rồi.

Nhưng nàng ta cũng nghe nói Tạ phu nhân đưa một đoàn người vào đó, cuối cùng phải khiêng ba bốn người rời đi, có thể thấy là bị dọa không nhẹ.

Muốn thuyết phục Tạ phu nhân mua thôn trang này e là phải tốn một phen miệng lưỡi rồi.

Đậu phu nhân im lặng một lúc rồi mở miệng nói: “Tạ phu nhân có điều không biết, người ngoài đều nói thôn trang kia bị quỷ phá, thật ra không có chuyện như vậy đâu, là do nông hộ xung quanh đố kỵ thôn trang kia đất đai phì nhiêu, cố ý giả thần giả quỷ, bịa ra mấy lời nói dối, năm đó người Đậu gia bọn ta vào ở, đám nông hộ ở đó luôn tới gây phiền phức, bọn ta là thương hộ, sĩ nông công thương, thương nhân bọn ta nào dám đối nghịch với nông dân, dù sao Đậu gia cũng không thiếu chút bạc ấy nên mới để hoang thôn trang kia như vậy.”

Vân Sơ cười cười.

Nếu thật sự không thiếu bạc thì sẽ không chủ động tới tìm nàng.

Thời buổi này, một năm nông hộ lời được hai lượng bạc, thôn trang này ít nhất cũng phải mười ngàn lượng, dù là ai thì cũng sẽ đau lòng số bạc này.

Đậu gia chủ hùa theo nói: “Lúc trước Đậu bỏ ra mười hai ngàn lượng mua lại thôn trang này từ Trâu gia, nếu Tạ phu nhân muốn thì chúng tôi có thể bán với giá tám ngàn lượng.”

Vân Sơ lắc đầu.

Người Đậu gia thật đúng là tham lam.

Thôn trang này đã hoang phế hơn hai mươi năm mà lại bán tám ngàn lượng, nếu những năm nay bọn họ có coi sóc giữ gìn thì nàng cũng nguyện ý bỏ ra mười ngàn lượng.

Ra giá tám ngàn lượng còn không phải vì nhìn trúng thân phận đích nữ Vân gia của nàng sao, tưởng nàng không hiểu biết, thấy nàng chủ động thăm dò thôn trang kia nên muốn hố nàng đấy à.

“Tám ngàn lượng quả thật rất rẻ, nhưng mà ——” Vân Sơ nhỏ giọng nói: “Trượng phu nhà ta không đồng ý cho ta mua thôn trang đó, nói là đen đủi, sợ ảnh hưởng đến quan lộ, cho dù ta thật lòng yêu thích thì cũng không còn cách nào.”

Thính Sương đứng bên cạnh nói: “Phu nhân nhà ta thật sự thích thôn trang kia, đã dự định lấy bạc riêng ra mua về, nhưng số bạc kia lại không đủ...” Đậu phu nhân vội vàng hỏi: “Xin hỏi Tạ phu nhân có thể chi bao nhiêu?”

Vân Sơ vươn ba ngón tay.

Nụ cười của Đậu phu nhân cứng còng, còn tưởng rằng Tạ phu nhân là thứ coi bạc như rác, không ngờ nàng lại hạ giá tàn nhẫn như vậy.

Gần đây chuyện kinh doanh không tốt, Đậu thị đã phải đóng cửa mấy mặt tiền, cần bạc để quay vòng gấp, nếu không phải vì vậy thì phu thê bọn họ cũng không đích thân chạy tới đây chờ Tạ phu nhân.

Đậu gia chủ là thương nhân, am hiểu nhất là chuyện cò kè mặc cả, lập tức nói: “Giá chót, năm ngàn lượng bạc, bây giờ có thể làm thư khế.”

Vân Sơ lắc đầu: “Ta chỉ có bao nhiêu đó.”

Thôn trang này bị bỏ hoang hơn hai mươi năm, lại còn bị quỷ phá, nếu nàng mua về tay, không đề cập tới chi phí sửa chữa ít nhất mười ngàn lượng, chỉ riêng việc thay đổi quan niệm của dân chúng đã là việc không đơn giản.

Quan trọng nhất chính là trên tay nàng cũng không có nhiều bạc.

Ngay lúc phu thê Đậu gia còn đang do dự thì Vân Sơ đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Trượng phu ta tới rồi, thôi bỏ đi, ta không mua nữa, hai người mau đi đi.”

Đậu gia chủ và Đậu phu nhân: “...”

Vốn đang ngại ba ngàn lượng quá ít, kết quả bây giờ đến ba ngàn lượng cũng không còn.

Nhưng Tạ Cảnh Ngọc và Tạ Thế An đã bước tới nơi, hai người Đậu gia lại không cam lòng, cũng chỉ có thể đứng sang một bên, chờ cơ hội rồi nói tiếp.

Tạ Cảnh Ngọc tò mò nhìn theo bóng dáng phu thê Đậu gia: “Hai vị kia là?”

Vân Sơ cười nói: “Là thương nhân từng làm ăn với Vân gia, bọn họ qua đây thỉnh an ta.”

Nàng quay đầu nhìn về phía Tạ Thế An: “An ca nhi, thi cử thế nào?”

Trên mặt Tạ Thế An lộ ra tươi cười: “Ba vị trí đầu không phải là vấn đề lớn.”

Về đến nhà, lão thái thái thấy vẻ mặt thỏa thuê mãn nguyện của Tạ Thế An thì biết tằng tôn tử này nhất định sẽ đỗ tú tài, mới mười hai tuổi đã thành tú tài, còn nổi bật hơn Cảnh Ngọc năm đó.

Tạ Phinh ngồi bên cạnh dò hỏi: “Nếu Thế An đỗ đầu thì Tạ gia chúng ta có làm tiệc rượu không?”

Tạ Cảnh Ngọc uống một chung rượu: “Đương nhiên là phải làm.”

Lão thái thái cũng có suy nghĩ như vậy: “Trở thành người đỗ đầu trẻ tuổi nhất kinh thành là một chuyện đáng được khen ngợi, sao lại không làm, Sơ nhi, con thấy thế nào?”

Tuy rằng hiện tại lão thái thái không thích Vân Sơ nhưng đối với những chuyện trọng đại như vậy, bà ta vẫn theo thói quen muốn nghe kiến nghị của Vân Sơ.

“Hài tử của những gia tộc lớn trong kinh được bồi dưỡng tỉ mỉ đều không ưu tú bằng An ca nhi, nếu lần này An ca nhi có thể chiếm vị trí nhất bảng thì quả là chuyện khiến Tạ gia nở mày nở mặt, vừa lúc bên ngoài có nhiều lời phê bình kín đáo về Tạ gia ta, nếu có thể tổ chức yến hội này thì những lời nhảm nhí đó sẽ tự động tan biến.” Vân Sơ cười nói: “Nếu lão thái thái tin ta thì cứ để ta an bài tiệc rượu, được không?”

Lão thái thái cầu mà không được: “Vậy vất vả Sơ nhi.”

Tạ Phinh nhìn về phía Vân Sơ nói: “Mẫu thân, con có thể theo học tập không?”

Lần trước tiệc mừng thọ xảy ra chuyện, nàng ta cũng không theo mẫu thân học quản gia nữa, trốn tránh lâu như vậy, nên đối mặt rồi.