Lúc này đã là chạng vạng, hoàng hôn ráng vàng buông xuống, chiếu vào sân viện, chim chóc bay lượn giữa không trung.
Nguyên thị ôm Tạ Thế Khang ngồi trong sân, ngẩng đầu nhìn trời, một khoảnh khắc ngắn ngủi mà lại cảm khái vô số lần.
Năm trước, khi bà ta biết Tạ Thế An về Ký Châu thì đã quyết định bán hết nhà cửa của Tạ gia ở kinh thành để đổi bạc.
Tòa nhà đó là do Cảnh Ngọc đào hết tất cả của cải trong nhà mua về sau khi đỗ Trạng Nguyên, là nơi tượng trưng cho việc Tạ gia đã đặt chân tới kinh thành, cũng là cột trụ tinh thần của mỗi một người Tạ gia, vào thời điểm khó khăn dạo trước, bà ta cũng chưa từng nghĩ tới việc bán tòa nhà đó... Lần này thật sự không chịu nổi nữa nên mới phải bán hết tất cả để quay về Ký Châu.
Bà ta vốn tưởng rằng về Ký Châu thì sẽ có thể bắt đầu lại một lần nữa nhưng bà ta không ngờ số bạc bán nhà lại bị Tạ Thế An lấy hết.
Như vậy cũng thôi đi, đột nhiên có một ngày, Tạ Thế An nhốt Khang ca nhi lại, đây là lần đầu tiên bà ta mắng nhiếc đại tôn tử Tạ Thế An này, kết quả là bà ta cũng bị nhốt, bị tộc nhân Tạ gia trông giữ.
Bà ta và Khang ca nhi bị nhốt trong chuồng heo, nhốt suốt hai tháng, hai tháng này bà ta chưa từng được nhìn thấy bầu trời, không có được một bữa cơm no.
Cho đến ngày hôm qua thì bà ta và Khang ca nhi mới được cứu ra.
Bà ta nhận ra người cứu bọn họ là ai, chính là thị nữ bên người Vân Sơ.
Bà ta không biết vì sao Vân Sơ lại cứu mình nhưng tóm lại vẫn là một chuyện tốt, bởi vì cuối cùng Khang ca nhi cũng được nhìn thấy ánh mặt trời.
Đứa nhỏ này sinh non, lúc ở trong bụng mẹ đã không tốt, sau khi sinh thì Tạ gia thất thế, ban đầu còn có thể mời đại phu chữa bệnh, sau này đến cả bạc mời đại phu cũng không còn nữa, chỉ có thể chịu đựng... Cũng may sau này nó chậm rãi trưởng thành, tuy Khang ca nhi vẫn cứ ngây ngốc ngơ ngác nhưng ít ra còn nói được, cứ bập bẹ bập bẹ từng chữ một, cũng đã có thể tự đi đường rồi...
“Nãi, có chim bay...”
Tạ Thế Khang hưng phấn chỉ vào một con chim sẻ rồi nói.
Nguyên thị dẫn dắt nó nói chuyện: “Là một con chim sẻ đang bay...”
Đang nói thì cửa viện tử đột nhiên bị đẩy ra.
Nguyên thị theo bản năng ôm hài tử vào ngực, ngẩng đầu, lại nhìn thấy Giang di nương.
“Thái thái!” Giang di nương đi vào: “Lâu như vậy không gặp, sao thái thái lại gầy như vậy... Nhưng Khang ca nhi trưởng thành rồi, thật tốt, thật tốt!”
Nguyên thị cảnh giác nhìn: “Ngươi muốn làm gì?”
“Thái thái chớ sợ.” Giang di nương ôn hòa cười nói: “Ta phụng lệnh của Thái Hậu đưa Khang ca nhi đi tìm nương của nó.”
“Nương của Khang ca nhi?” Nguyên thị khựng lại: “Đào di nương?”
Giang di nương gật đầu: “Trên đường từ Ký Châu tới đây, ít nhiều gì thái thái cũng có nghe người ta nhắc tới thiên nữ nương nương đúng không?”
Nguyên thị quả thật có nghe nói qua.
Tuy khi đó bà ta bị nhốt trong chuồng heo không ra ngoài được nhưng bà ta có nghe thấy tộc nhân Tạ gia nói chuyện phiếm, gần đây thường xuyên nhắc tới thiên nữ nương nương với nước cam lộ gì đó.
Nghe nói cũng có rất nhiều thôn dân ở Tạ gia thôn đến tìm thiên nữ nương nương xin cam lộ.
Lúc trước bà ta còn nghĩ nếu có cơ hội thì sẽ đưa Khang ca nhi đi cầu cam lộ, hy vọng Khang ca nhi có thể mau chóng trở thành như một hài tử bình thường.
“Thiên nữ nương nương chính là Đào di nương, là thân mẫu của Khang ca nhi.” Giang di nương mở miệng: “Sắc trời không còn sớm, mau đi thôi.”
Nguyên thị kinh ngạc mấp máy môi, hoàn toàn không suy nghĩ được gì.
Nhưng bà ta biết đây không phải lúc nghĩ những chuyện này, lập tức bế hài tử cùng đi ra cửa.
Lúc này, mặt trời đã dần dần khuất bóng nơi chân trời, ánh chiều tà bao phủ cả mảnh đất, xe ngựa chạy về phía cổng lớn kinh thành.
Sau khi sắc trời tối sầm, đám người nhếch nhác trước cổng thành càng khiến người ta kinh sợ, bởi vì không thể nhìn được ai là ai, con người luôn sợ hãi những thứ mà mình không biết.
Bóng đêm buông xuống. Đào Quế Chi vừa mới tắm gội xong, toàn thân mệt mỏi.
Nàng ta ngồi trước gương, tùy ý để hai nha hoàn lau tóc cho nàng ta, tuy hai nha hoàn này hầu hạ nàng ta nhưng đồng thời cũng giám thị nàng ta.
Bỗng nhiên, bên ngoài có một âm thanh vang lên: “Thiên nữ nương nương, sau bếp hỏi ngài có muốn ăn chè đậu xanh nấm tuyết không?”
Nghe thấy cái này tên, Đào Quế Chi tức khắc sửng sốt.
Ký ức đột nhiên quay ngược về thời điểm còn ở Tạ gia, lúc nàng ta vô tình xuống bếp thì nhìn thấy một đầu bếp đang làm chè đậu xanh nấm tuyết, lúc ấy nàng ta đã bật cười, nấu hai loại nguyên liệu này chung với nhau thật sự rất kỳ quái, hỏi thăm thì mới biết được đây là món ăn ở quê nhà của Giang di nương, nàng ta còn cố ý đi tìm Giang di nương xin một chén để nếm thử hương vị, kể từ khi đó, nàng ta cũng bắt đầu ăn chè đậu xanh nấm tuyết.
Sau khi nàng ta rời khỏi Tạ gia, đã lâu lắm rồi chưa được ăn lại món chè đậu xanh nấm tuyết này.
Tại sao nhà bếp lại đột nhiên hỏi nàng ta vấn đề này?
Chẳng lẽ ——
Đào Quế Chi nhớ tới ba ngày trước, lúc nàng ta ban cam lộ đã trông thấy Giang di nương và Nhàn tỷ nhi.
Khi đó Giang di nương không có biểu hiện bất thường gì, mà chính nàng ta cũng đeo khăn che mặt, nàng ta cho rằng Giang di nương không nhận ra nàng ta.
Xem ra thân phận của nàng ta đã bại lộ.
Giang di nương tìm tới đây là để bịt miệng nàng ta sao?
Đào Quế Chi híp mắt suy nghĩ một hồi, rõ ràng biết là không nên đi nhưng không hiểu vì sao nàng ta vẫn ra sau bếp, là vì muốn ăn chè đậu xanh nấm tuyết hay là muốn gặp mặt người xưa một lần?
Hai thị nữ vẫn luôn theo sau, nàng ta lạnh nhạt nói: “Các ngươi đi chuẩn bị xiêm y cần mặc ngày mai đi.”
Xiêm y kia là thứ độc nhất trên thế gian, ngày nào cũng phải ủi phẳng phiu thì hôm sau mới mặc được, hai thị nữ không dám chậm trễ, lập tức đi làm việc.
Lúc này Đào Quế mới ra sau bếp, một người ăn mặc như đầu bếp bưng một chén chè đi tới chỗ nàng ta.
Cho dù người này không ngẩng đầu nhưng nàng ta vẫn nhìn ra người trước mặt này chính là Giang di nương khi trước cùng nàng ta tiến vào Tạ gia.
Giang di nương cúi đầu nói: “Ta đưa chè về doanh trướng cho thiên nữ nương nương.”
Đào Quế Chi nâng bước đi ra ngoài, đi tới một nơi vắng vẻ không người, sau đó đột nhiên quay đầu, lạnh lùng nói: “Ngươi tới đây làm gì? Ngươi biết đây là đâu không? Chỉ cần ta hô lên một tiếng thì ngươi đầu lìa khỏi xác!”
Giang di nương biết chuyện này rất nguy hiểm nhưng nàng ấy cần phải đi một chuyến, cho dù có đầu mình hai nơi thì nàng ấy vẫn phải đến.
Nàng ấy ngẩng đầu nói: “Ngươi bây giờ là thiên nữ nương nương được vạn dân kính ngưỡng, nếu những người đó biết ngươi từng vứt bỏ hài tử của mình thì sao, một người có thể bỏ rơi cả nhi tử thân sinh của mình thì có thể phổ độ chúng sinh sao, ngươi cảm thấy những người kia sẽ còn kính ngưỡng ngươi sao?”
Đào Quế Chi cười lạnh: “Không bằng ngươi nói thẳng đi, ngươi muốn cái gì?”
“Ta không muốn gì cả.” Giang di nương lắc lắc đầu: “Bây giờ ngươi có thể rời khỏi chỗ này không, có người muốn gặp ngươi.”
Đào Quế Chi dừng một chút rồi mở miệng hỏi: “Thái Hậu?”
“Là Khang ca nhi.”
Giang di nương vừa dứt lời thì Đào Quế Chi như bị sét đánh.
Sở dĩ nàng ta bị Tạ Thế An nắm trong tay chính là vì hắn ta đã giấu Khang ca nhi, bảo nàng ta phải làm việc cho tốt thì mới được gặp mặt Khang ca nhi.
Nàng ta đã từng cầu xin rất nhiều lần nhưng Tạ Thế An chưa bao giờ đồng ý.
Nàng ta chỉ đành giả dạng thiên nữ nương nương, chờ nghiệp lớn thành thì nàng ta và Khang ca nhi lại mẫu tử đoàn tụ...
“Thời gian không nhiều lắm đâu.” Giang di nương nhỏ giọng nói: “Nếu đợi đến ngày mai hai bên khai chiến, có lẽ Khang ca nhi...”
“Ta đi, ở đâu?”
Đào Quế Chi không hề do dự theo Giang di nương đi tới một nơi hẻo lánh, xuyên qua một rừng cây nhỏ, tới một doanh trướng nằm ngoài rìa phía tây.