Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 448




Toàn bộ triều dã, quả thật không tìm được người thích hợp hơn Hứa thái sư.

“Có một người có thể.” Hình Bộ thượng thư Kỷ đại nhân mở miệng: “Đó chính là lão sư của Hứa thái sư.”

“Chậc! Hứa thái sư đã sáu mươi, lão sư của ông ta ít nhất cũng bảy tám chục tuổi, chắc là còn sống chứ.”

“Cho cũng chỉ có Hứa thái sư thích hợp làm đế sư nhất.”

“Lão sư của Hứa thái sư chính là Âu Dương lão tiên sinh nhỉ?”

Hứa thái sư khựng lại, gương mặt u ám lộ ra một chút ánh sáng.

Ông ta rốt cuộc cũng biết cách thoát thân rồi.

Ông ta mở miệng nói: “Lão sư của ta đúng là Âu Dương lão tiên sinh Âu Dương Diệp, lão nhân gia còn sống, năm nay tám mươi chín tuổi, ở tại một thôn trang ở ngoài thành... Lão nhân gia lớn tuổi như vậy, thật không thích hợp làm đế sư.”

Sở Thụy cười, người phù hợp duy nhất cũng đã gần chín mươi, e là đã liệt giường hấp hối, cả ông trời cũng đang giúp hắn ta.

Hắn ta mở miệng nói: “Mặc kệ thế nào thì cũng phải thử một lần, nếu Âu Dương lão tiên sinh nguyện ý vào cung dạy dỗ Hoàng Thượng thì đó là phúc của Đại Tấn ta.”

“Đúng đúng, quả thật nên như thế.”

“Không biết nên để ai đi mời?”

“Để ta đi.” Vân Trạch mở miệng: “Âu Dương tiên sinh lớn tuổi như vậy, e là khó mời được, ta có một ý tưởng thế này, các vị nghe thử xem sao.”

Nhiếp Chu cổ vũ: “Vân đại nhân mời nói.”

“Không bằng để Thái Hậu buông rèm chấp chính.” Vân Trạch vừa dứt lời, tất cả mọi người lập tức chấn động, hắn lập tức giơ tay đ è xuống, tiếp tục nói: “Hoàng Thượng tuổi còn nhỏ, Hứa thái sư quản không được, lại không chắc có thể mời được Âu Dương tiên sinh hay không, vậy người duy nhất trên đời có thể quản được Hoàng Thượng cũng chỉ có Thái Hậu nương nương. Hơn nữa chuyện Thái Hậu buông rèm chấp chính cũng không phải lạ lẫm gì, trong lịch sử Đại Tấn cũng từng có chuyện như vậy, đợi đến khi Hoàng Thượng có thể tự mình chấp chính thì việc buông rèm nhiếp chính này lập tức kết thúc, thế nào?”

Sở Thụy mở miệng nói: “Tiên hoàng đã chỉ định năm đại thần phụ quốc cho Hoàng Thượng, không cần Thái Hậu nương nương nhọc lòng.”

“Nhưng năm vị đại thần phụ quốc thêm một đế sư cũng không quản được Hoàng Thượng.” Vân Trạch nhìn về phía cả triều văn võ: “Hoàng Thượng còn chưa đến tám tuổi, là độ tuổi bất hảo, nếu không tăng thêm quản giáo mà cứ nuôi thả như vậy thì ngày sau sẽ trở thành một bạo quân, chẳng lẽ chư vị muốn nhìn thấy giang sơn Đại Tấn từng bước từng bước đi đến bên kia sườn đồi sao?”

“Ta tán đồng buông rèm chấp chính!” Một vị lão thần đứng ra: “Để ta kể một chút chuyện xưa đi, khi ta còn là thiếu niên sủng thiếp diệt thê, hòa ly với thê tử, trưởng tử tuổi nhỏ không người quản giáo, trưởng thành bất hảo bất kham, gây họa khắp nơi... Vì thế, ta đã tìm thê tử đã hòa ly năm đó về, nhờ thê tử quản giáo nhi tử, dưới sự đôn đốc của thê tử, cuối cùng nhi tử của ta cũng hiểu chuyện, tuy rằng hơn ba mươi tuổi mới thi đậu tiến sĩ nhưng ta cũng thỏa mãn... Hoàng Thượng tuổi còn nhỏ, là thời điểm cần mẫu thân giáo dục, buông rèm chấp chính là lựa chọn tốt nhất bây giờ.”

Bình Tân hầu lớn tiếng nói: “Thần tán thành!”

“Thần cũng tán thành!”

“Mời Thái Hậu buông rèm chấp chính đi!”

Văn võ bá quan ít nhiều cũng có thể nhìn ra người nắm quyền bây giờ là Nhiếp Chính Vương, khống chế trên dưới triều cương.

Lúc này quả thật cần Thái Hậu tới nghe tấu và đưa ra quyết sách thì mới có thể tạo thành thế đối lập với Nhiếp Chính Vương, nếu không tiểu hoàng đế sẽ bị nuôi phế, cuối cùng là bị phế vị, tạo thành nội loạn...

Đa số triều thần đều đồng ý để Thái Hậu buông rèm chấp chính.

Thủ hạ của Sở Thụy đều bị âm thanh của những người này lấn át, hắn ta có thể âm thầm thu mua hoặc g.i.ế.c c.h.ế.t những đại thần đó, nhưng trước mắt bao người như vậy, hắn ta không có lựa chọn thứ hai, chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý để Thái Hậu thượng triều.

Hơn nữa tiểu hoàng đế đã giải quyết dứt khoát: “Tuyên, Thái Hậu buông rèm chấp chính!”

Trên triều, bá quan văn võ đứng san sát nhau.

Vân Sơ mặc triều phục Thái Hậu màu tím đen, đuôi áo dài chạm đất, đi từng bước từ ngoài cửa đại điện vào trong. Văn võ bá quan dạt sang hai bên nhường ra một con đường ở giữa, cung kính nghênh đón Thái Hậu vào điện thượng triều.

Tiểu thái giám đã sớm đặt một chiếc ghế mềm phía sau long ỷ, ngăn cách với long ỷ bằng một chiếc rèm châu.

Vân Sơ bước lên bậc thang, đứng bên cạnh long ỷ, nhìn bá quan văn võ rồi nói: “Hoàng Thượng tuổi nhỏ, bất hảo tùy hứng, thịnh thế trường an của Đại Tấn ta, ai gia không thể không bước lên triều đình, cũng may chư vị đại thần có thể thấu hiểu, đây là may mắn của Đại Tấn ta, đợi đến khi Hoàng Thượng tự mình chấp chính, ai gia lập tức về cung dưỡng lão.”

Sở Thụy trên hàng đầu nhìn Vân Sơ.

Hắn ta đứng ở đó, cũng phải ngẩng đầu mới có thể trông thấy nàng.

Nàng rõ ràng chỉ mới hơn hai mươi, mặc quan phục của Thái Hậu, đầu đội mũ quan của Thái Hậu, gương mặt trang điểm đứng tuổi khiến nàng trong già đi mười tuổi, cũng càng lộ ra khí thế uy nghiêm, hoàn toàn xứng với thân phận Thái Hậu.

Thái giám bên cạnh nàng nhấc rèm châu, nàng bước ra phía sau, ngồi xuống ghế, rèm châu buông xuống, thân hình nàng nửa khuất nửa lộ.

Lúc này triều hội mới chính thức bắt đầu.

Đám quan viên lần lượt bước lên bẩm tấu một ít chuyện dân sinh đại sự...

Từ đầu đến cuối, Vân Sơ chẳng nói một câu nào, lần đầu thượng triều, đương nhiên phải nghe nhiều nhìn nhiều, tĩnh tâm quan sát mới có thể phát hiện ra những chi tiết mà trước giờ mình không để ý, ví dụ như đám đại thần kia đang đứng ở trận doanh nào, đại thần nào cứng đầu cứng cổ, đại thần nào chỉ lo cho tình huống trước mắt, đại thần nào lén kết bè kết cánh...

Ngồi trên vị trí tối cao, quả thật có thể quan sát rành mạch những chuyện này.

Tuy nàng không lên tiếng nhưng Sở Hoằng Du sẽ thỉnh thoảng liếc nhìn nàng, nhìn ánh mắt của nàng mà hành sự.

Gần đến trưa thì triều hội cũng kết thúc.

Sở Thụy giương mắt nhìn Vân Sơ từ sau rèm bước ra, nắm tay tiểu hoàng đế rời khỏi đại điện từ cánh cửa bên phải.

Ánh mắt hắn ta trầm xuống, đi về phía đám đại thần đang châu đầu ghé tai.

Đám đại thần này lấy Đại học sĩ Lý thủ phụ cầm đầu, đều là mấy quan văn thuộc phái thanh lưu ở Nội Các và Hàn Lâm Viện, cũng chính là mấy khối xương cứng khó xơi trên triều đình.

Từ xưa văn nhân thanh cao, khinh thường việc kết bè kết cánh, khinh thường người khác lôi kéo, khinh thường sự dụ hoặc của vàng bạc... Trong tay bọn họ có bút, trong lòng bọn họ có quốc, liên kết lại với nhau cũng có thể tụ thành một thế lực rất lớn.

Lúc trước, hắn ta tốn rất nhiều công sức mới lôi kéo được Bá Viễn hầu của Nội Các.

Hắn ta hoàn toàn không ngờ Bá Viễn hầu lại là một nữ tử, phá hủy tất cả trù tính của hắn ta.

Cũng vì để ổn định đám người này mà hắn ta mới ghi tên Lý thủ phụ vào danh sách đại thần phụ quốc.

“Lý thủ phụ, Tiền đại nhân, Vệ đại nhân..” Sở Thụy đi tới, chắp tay nói: “Không biết chư vị có gì chỉ bảo đối với buổi lâm triều ngày hôm nay?”

“Nhiếp Chính Vương.” Lý thủ phụ chắp tay đáp lễ: “Hôm nay trên triều còn có vài việc chưa thể quyết định, không biết Nhiếp Chính Vương đang nói tới mấy chuyện này sao?”

Sở Thụy lắc đầu: “Thái Hậu buông rèm chấp chính, Vân gia phát triển quá an toàn, ta lo có một ngày, ngoại thích tham gia vào chính sự...”

“Cái này...” Vệ đại nhân chần chờ một chút rồi nói: “Tuy là có khả năng đó nhưng để Thái Hậu buông rèm chấp chính là biện pháp tốt nhất hiện nay, chờ Hoàng Thượng trưởng thành, thu hồi quyền chấp chính là mọi thứ đều được giải quyết dễ dàng.”

Lý thủ phụ bình thản nói: “Quả thật là như thế.”

Một bên là Nhiếp Chính Vương chính nắm giữ triều chính.

Một bên là ngoại thích Vân gia đang dần phát triển lớn mạnh.

Hai bên thế lực ngang nhau thì mới giữ được cục diện ổn định.

Sở Thụy không nói thêm gì nữa, đám người trên triều cũng lần lượt giải tán.