Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 446




“Đau! Đau c.h.ế.t mất!” Công Tôn Ninh lăn lộn dưới đất, nhìn cánh tay bị c.h.é.m đứt của mình, cả người đều đau muốn nứt ra: “Tiện tì! Sao ngươi dám động thủ! Lão tử muốn g.i.ế.c ngươi! Giết ngươi!”

“Người đâu!”

Vân Sơ lạnh giọng quát.

“Dực Đức Hầu Công Tôn Ninh, khinh nhờn ai gia, tội này đáng chết!” Nàng gằn từng chữ một: “Truyền ý chỉ của ai gia, huỷ bỏ phong hào, biếm làm thứ dân, ba ngày sau xử trảm!”

“Vâng!”

Ngự Lâm Quân vây tới bắt lấy Công Tôn Ninh.

Công Tôn Ninh rít gào rống giận: “Bổn hầu là người của Nhiếp Chính Vương, ta xem ai dám bắt ta, buông tay, buông ta ra!”

“Cho nên việc ngươi khinh nhờn ai gia là ý của Nhiếp Chính Vương?” Vân Sơ lạnh lùng nói.

Nàng vừa dứt lời thì thanh âm của Sở Thụy đã vọng tới: “Người này khinh nhờn Thái Hậu nương nương thì thôi đi, lại còn dám hắt nước bẩn lên người ta, chờ ba ngày sau mới trảm, chẳng phải sẽ lãng phí lương thực ba ngày sao?”

Công Tôn Ninh không thể tin ngẩng đầu: “Vương gia?”

Sau khi hắn ta đầu quân cho Sở Thụy, vì để chứng tỏ lòng trung thành mà đã giúp Sở Thụy g.i.ế.c c.h.ế.t rất nhiều kẻ chống đối.

Hắn ta cho rằng Sở Thụy sẽ giúp hắn ta báo thù.

Nhưng mà, hắn ta nhìn thấy Sở Thụy rút trường đao bên hông hộ vệ, sau đó dùng tốc độ sét đánh không kịp bịt tai đ.â.m vào n.g.ự.c hắn ta.

Cứ như vào ngày tiên đế băng hà, thanh kiếm trong tay Sở Thụy cũng không chút do dự đ.â.m vào bụng Nhiếp Chính Vương phi.

Nghe nói, lúc ấy Nhiếp Chính Vương phi đang mang thai.

Đến thê nhi còn có thể giết, huống chi là hắn ta...

Sở Thụy rút trường đao, Công Tôn Ninh phun ra một búng máu, nháy mắt mất đi hơi thở, trở thành một thi thể.

Sở Thụy ném trường đao cho người hầu đứng phía sau, cất bước đi về phía Vân Sơ.

Hắn ta mặc quan phục sẫm màu, m.á.u b.ắ.n lên y phục cũng không ai nhìn thấy.

“Thái Hậu nương nương bị dọa rồi.” Ngữ khí của Sở Thụy trở nên nhu hòa, ai có ngờ khi nãy hắn ta vừa mới g.i.ế.c người.

“Không sao.” Vân Sơ dùng khăn tay lau cánh tay trái: “Trong cung có người dám bất kính với ai gia, xem ra là Ngự Lâm Quân chậm trễ, Nhiếp Chính Vương cần phải chú tâm nhiều hơn.”

Nàng lạnh nhạt nói xong thì cất bước rời đi.

Mãi đến khi bóng dáng của nàng biến mất sau tường cung, Sở Thụy mới thu hồi tầm mắt, hắn ta chán ghét nhìn thoáng qua thi thể: “Băm ra cho chó ăn.”

Thống soái Ngự Lâm Quân Lâm đại nhân lập tức lĩnh mệnh: “Vâng, Vương gia!”

Thi thể Công Tôn Ninh bị kéo đi xuống, m.á.u trên nền gạch cũng được cung nữ tẩy rửa sạch sẽ, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

“Vương gia, tuy Công Tôn Ninh là tên khốn nạn nhưng suy cho cùng hắn ta cũng là người của Vương gia.” Lâm đại nhân mở miệng nói: “Thái Hậu c.h.é.m đứt một cánh tay của Công Tôn Ninh, chính là không cho Vương gia mặt mũi, sao Vương gia còn...”

Sở Thụy lạnh giọng mở miệng: “Bổn vương tính toán gì không cần phải thông báo cho ngươi, ngươi phái thêm nhiều người canh chừng Dưỡng Tâm Điện, Ngự Thư Phòng và An Khang Cung.”

Lâm đại nhân gật đầu đồng ý.

Bây giờ ông ta là gia chủ Lâm gia, thân tỷ tỷ của ông ta chính là mẫu phi đã qua đời từ sớm của Sở Thụy.

Trước khi Sở Thụy đề bạt ông ta lên làm thống soái Ngự Lâm Quân, ông ta chỉ là chủ một gánh mãi võ, dựa vào gánh võ này nuôi sống cả tộc.

Hiện giờ cũng xem như đã hết khổ.

Toàn bộ Lâm gia đều có thể về triều làm quan, cũng lấy lại được vinh quang của ngày xưa.

Lâm đại nhân tăng số người giám thị ấu đế cùng Thái Hậu, làm xong xuôi mọi việc thì mới tới Ngự Thư Phòng xem nhi tử của mình như thế nào. Bởi vì gia đạo sa sút, ông ta chỉ cưới một thê tử, cũng chỉ sinh được một tử, tuy nhi tử không ưu tú nhưng lại là tất cả của ông ta, còn được ấu đế khâm điểm cho làm thư đồng, được Hứa thái sư đích thân dạy dỗ, sau này nhi tử của ông ta cũng sẽ có một chút tiền đồ.

Nhưng ông ta tới thật không khéo, vừa lúc học đường đang nghỉ giữa giờ, một đám hài tử cùng ấu đế đi tới hồ sen bên cạnh dạo chơi.

“Lâm Đông Đông.” Chỉ nghe ấu đế mở miệng nói: “Ngọc bội của trẫm rớt dưới áo, ngươi đi nhặt lên cho trẫm.”

“Được!”

Lâm Đông Đông bò qua rào chắn, nhảy ùm vào hồ sen.

Lâm đại nhân tức khắc ngây dại.

Lúc này đã là đầu đông.

Mùa đông ở kinh thành vô cùng lạnh lẽo, nước dưới hồ sen lạnh thấu tâm can.

Lâm đại nhân Lâm Cường cứ như vậy nhìn nhi tử bảo bối của mình nhảy vào hồ nước mò tìm ngọc bội.

Hồ nước lớn như vậy, một hài tử mới bảy tám tuổi sao có thể tìm được chứ.

Lâm Cường hít sâu một hơi, bước qua chắp tay nói: “Khấu kiến Hoàng Thượng, vi thần vừa nghe nói ngọc bội của Hoàng Thượng rơi xuống ao nước, thần sẽ lập tức cho người đi tìm ngay.”

Sở Hoằng Du liếc xéo ông ta, lộ ra vài phần khí thế đế vương, lạnh lùng nói: “Tiểu hài tử chơi đùa, Lâm đại nhân nhúng tay vào làm gì, đứng một bên nhìn là được.”

“Cha, ngài không cần xen vào đâu!” Lâm Đông Đông ở dưới ao ló đầu ra: “Là con nói với Hoàng Thượng con bơi lội rất lợi hại nên Hoàng Thượng mới khảo nghiệm con, nếu con có thể thành công tìm được ngọc bội thì Hoàng Thượng sẽ cho con làm thư đồng đệ nhất!”

Lâm Cường cúi đầu nói: “Hoàng Thượng, nhi tử của vi thần ngốc nghếch, không thể tìm được ngọc bội, để vi thần xuống tìm đi.”

Thời tiết lạnh như vậy còn xuống nước, một hài tử làm sao chịu được.

Hơn nữa gió lớn như vậy, cơ thể ướt đẫm bị gió lớn thổi qua, e là phải nằm trên giường ít nhất một tháng!

“Lâm đại nhân nói sai rồi.” Sở Hoằng Du mở miệng: “Lâm Đông Đông không hề ngu ngốc, ít nhất hắn còn biết lấy lòng nịnh hót kẻ làm hoàng đế như ta chứ không phải như ngươi, chọn sai người rồi.”

Lâm Cường không khỏi một nghẹn.

Nhiếp Chính Vương là ngoại sanh của ông ta, ông ta đương nhiên là nguyện trung thành Nhiếp Chính Vương.

Nếu không có Nhiếp Chính Vương, hiện tại cả nhà ông ta vẫn còn phải phát sầu vì ba bữa cơm... Cái gì gọi là một người đắc đạo gà chó lên trời, ông ta bây giờ mới hiểu rõ.

“Hoàng Thượng, ta tìm được rồi!” Lâm Đông Đông hưng phấn ngoi lên khỏi mặt nước, cung nhân bên cạnh nhanh chóng chạy tới tiếp ứng.

Lâm Cường vội vàng cởi áo ngoài bọc lấy nhi tử nhà mình, sợ nhi tử bị nhiễm phong hàn.

“Lâm Đông Đông, không phải ngươi nói ngươi còn biết leo cây soa, đợi lát nữa tan học, chúng ta lại đến Ngự Hoa Viên đào tổ chim.” Nhi tử của Công bộ Thượng thư đứng bên cạnh nói.

“Được đó được đó!” Lâm Đông Đông vui vẻ đồng ý.

Lâm Cường cố nén hỏa khí nói: “Hoàng Thượng, vi thần đi thay xiêm y cho khuyển tử, xin lỗi không tiếp chuyện được.”

Ông ta lôi nhi tử đến một sương phòng dùng làm nơi nghỉ tạm của Ngự Lâm Quân: “Con có biết trời lạnh như vậy xuống nước sẽ c.h.ế.t người không, nếu lần tới Hoàng Thượng lại bảo con làm như vậy thì con phải từ chối, nếu Hoàng Thượng tức giận, con cứ đi tìm Nhiếp Chính Vương, Nhiếp Chính Vương sẽ che chở con.”

“Con không từ chối đâu, Hoàng Thượng thích con nên mới khảo nghiệm con.” Lâm Đông Đông thay xong xiêm y, cụp mắt nói: “Lúc con mới tiến cung, những người khác đều chê cười con lớn lên ở nông thôn, không ai chịu nói chuyện với con, chỉ có Hoàng Thượng nguyện ý chơi với con, còn nói muốn cho con làm thị độc số một, Hoàng Thượng thích con nên mọi người mới thích con.”

Tâm tình Lâm Cường tức khắc có chút phức tạp.

Gia đạo sa sút, cả nhà chỉ có thể về quê mưu sinh, hài tử sinh ra và lớn lên ở nông thôn, cho dù khoác lên cẩm y thì vẫn không thể nào che giấu được hơi thở vương mùi bùn đất.

Hoàng Thượng làm gì thích Đông Đông chứ, rõ ràng là lợi dụng Đông Đông để cảnh cáo người làm phụ thân là ông ta.

Tuổi còn nhỏ mà tâm cơ lại thâm trầm như vậy.

Ông ta mở miệng nói: “Đông Đông, hay là chúng ta đừng tiến cung nữa, tìm một học đường tốt bên ngoài để đọc sách là được.”

“Không chịu!” Lâm Đông Đông cứng đầu cứng cổ nói: “Hoàng Thượng thích con, con cũng thích Hoàng Thượng, con muốn làm thị độc của Hoàng Thượng suốt đời!”

Hắn nói xong thì lập tức xoay người chạy ra ngoài.