Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 437




Vân Sơ nhấc váy chạy về phía Dưỡng Tâm Điện.

Đến cửa Dưỡng Tâm Điện, nàng còn chưa đi vào thì đã nghe thấy tiếng khóc vang vọng, là tiếng của nhóm hậu phi cùng với hoàng tử hoàng nữ.

Bước vào trong, cung nữ thái giám cùng với chư vị đại thần đều đang quỳ rạp dưới đất, khóc rống không thôi.

Không khí bi thương bao trùm cả Dưỡng Tâm Điện.

Vân Sơ bước lên một bước, tiến vào trong đại điện, càng đến gần thì tiếng khóc tê tâm phế liệt càng rõ ràng, những hậu phi không còn nơi nương tựa khóc đứt ruột đứt gan.

Nàng bước qua ngạch cửa, cuối cùng cũng tới nội thất.

Nàng thấy Sở Hoằng Du cùng Sở Trường Sinh cũng đang dựa vào long sàng khóc to.

Quốc Tử Giám vừa tan học thì hai đứa nhỏ đã nghe được tiếng chuông, đương nhiên bọn chúng không hiểu ý nghĩa của tiếng chuông này nhưng tất cả mọi người đều chạy tới Dưỡng Tâm Điện nên hai đứa nhỏ cũng theo tới đây...

“Hoàng tổ phụ không còn...” Sở Hoằng Du nhào về phía Vân Sơ, thanh âm nghẹn ngào: “Nương, sao hoàng tổ phụ lại không còn nữa...”

Sở Trường Sinh cũng nhào vào n.g.ự.c Vân Sơ: “Nương, con rất buồn...”

Vân Sơ sờ đầu hai đứa nhỏ, ra hiệu cho Thính Sương trấn an hài tử, nàng thì đi về phía long sàng.

Đến bên cạnh long sàng, nàng nhìn thấy hoàng đế đang nằm ở đó, vẻ mặt xám như than chì, ria mép vẫn còn đọng lại mấy giọt m.á.u đen.

Bốn cung nữ đang quỳ gối bên cạnh lau rửa cho hoàng đế, chỉnh trang mọi thứ, đổi long bào...

Trên long sàng, Nhiếp Chính Vương Sở Thụy đang đứng đó.

“Là ngươi!”

Vân Sơ bước lên phía trước nắm lấy cổ áo hắn ta.

Nàng thật hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ trước mặt.

“Thái Tử Phi quá kích động, ta không trách Thái Tử Phi thất lễ.” Sở Thụy cong môi cười: “Ngày hôm qua tin tức Thái Tử hoăng thệ truyền về kinh thành, ngươi cũng không mất khống chế như vậy, có thể chứng minh tình cảm của ngươi và Thái Tử cũng chẳng sâu đậm gì đúng không?”

Lồ ng n.g.ự.c Vân Sơ phập phồng kịch liệt.

Nàng mím môi, cố hết sức đè nén cảm xúc.

Sự thật đã là như vậy, tức giận cũng không có ý nghĩa gì, nàng hẳn phải nên tĩnh tâm suy nghĩ vì sao Sở Thụy lại đột nhiên g.i.ế.c Hoàng Thượng...

Nàng quỳ trước long sàng.

Nước mắt tự nhiên trào ra.

Tuy nàng đang khóc nhưng đầu óc vẫn không ngừng suy nghĩ...

Đôi mắt Sở Thụy lộ ra vẻ u tối.

Hắn ta lợi dụng ả tiện phụ Lê Tĩnh Xu ngu xuẩn kia hạ độc hoàng đế, tất nhiên là có ý lợi dụng lâu dài, lại không ngờ vì cái c.h.ế.t của Sở Dực mà hoàng đế bi thương quá độ, không ngừng nôn ra máu... Sáng nay chính là hắn ta thúc giục cổ trùng khiến hoàng đế miễn cưỡng thượng triều, ý định là để ông ta lập tân Thái Tử, nào ngờ hoàng đế lại ngất xỉu ngay trên triều, sau khi về Dưỡng Tâm Điện thì không ngừng nôn ra máu, tất cả đều là m.á.u đen, cứ như vậy, hít khí vào thì ít, khí thoát ra lại nhiều...

Lần trước hắn ta mạnh mẽ đánh thức cổ trùng trong người hoàng để, hao tổn hai mươi năm dương thọ của bản thân, hẳn là từ lúc đó, thân thể của hoàng đế cũng đã bước sang bên kia ngọn đồi...

Nếu c.h.ế.t vậy thì cứ c.h.ế.t thôi.

Vừa lúc nhường chỗ. Sở Thụy giương mắt nhìn đám đại thần đang quỳ gối bên dưới.

“Trước khi Hoàng Thượng lâm chung, ta là người ở bên cạnh bầu bạn.” Một đại thần của Nội Các ngẩng đầu lên: “Hoàng Thượng biết đại nạn khó qua nên đã đọc thánh chỉ cho ta ghi lại, xác định tân quân, bây giờ trước di thể của Hoàng Thượng, ta sẽ tuyên đọc thánh chỉ, mời mọi người tiếp chỉ!”

Trong Dưỡng Tâm Điện đều là người của hoàng thất và quyền thần.

Dưới bậc thang ngoài điện là bá quan văn võ, còn có thái giám cung nữ và Ngự Lâm Quân, một đám người chen chúc, khóc lóc bi thương.

Nhưng lúc đại thần Nội Các cầm thánh chỉ đứng lên tuyên đọc thì tiếng khóc chậm rãi im lìm.

Vân Sơ nhướng mắt nhìn vị đại thần này, người này là Bá Viễn hầu, đồng thời cũng làm việc trong Nội các, là một Tứ phẩm Đại học sĩ, thân phận hắn ta huân quý, còn có chức quan Tứ phẩm, điểm mấu chốt là hắn ta là người của Nội Các càng khiến hắn ta có quyền lực hơn, có thể nói là một trong những nhân vật hàng đầu ở kinh thành.

Nàng từng nghe Du ca nhi nói về nhi tử của Bá Viễn hầu, biểu hiện của nó ở Quốc Tử Giám vô cùng tốt, nó và Mạnh Thâm là hai học sinh được Vương tiên sinh coi trọng nhất.

Dựa theo xu hướng phát triển này, phủ Bá Viễn hầu rất nhanh sẽ trở thành một thế lực lớn ở kinh thành.

Chỉ đáng tiếc... Bá Viễn hầu lại chọn nhầm phe.

Vân Sơ cúi đầu che dấu sự lạnh lẽo trong đáy mắt.

“Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu rằng, trẫm tại vị ba mươi năm, cặm cụi suốt ngày, không ngại gian nan...”

Phần đầu của thánh chỉ là một sớ tự bạch dài thườn thượt của hoàng đế, mấy năm nay làm cái gì, vì Đại Tấn trả giá cái gì, mang đến cho bá tánh lợi ích gì... một hồi lâu sau mới vào vấn đề chính.

“... Nhiếp Chính Vương Sở Thụy tuổi nhỏ nhận hết khổ sở, tôi luyện được tính nhẫn nại... lúc trẫm hấp hối, Sở Thụy ở cạnh bên, được trẫm dạy bảo, cùng chung một thể với trẫm... Trẫm cưỡi hạc về tây, Đại Tấn không có trữ quân kế vị, trẫm nghĩ tới nghĩ lui, đã triệu Hứa thái sư, Nhiếp Chính Vương, Bá Viễn hầu, Quân Cơ Xử Tề đại nhân... cùng thương nghị, quyết định lập Nhiếp Chính Vương Sở Thụy làm hoàng đế đời tiếp theo! Bố cáo thiên hạ, ghi vào sử sách, khâm thử!”

Bá Viễn hầu đọc xong thánh chỉ, người bên cạnh Sở Thụy chính là tân thống soái của Ngự Lâm Quân Lâm đại nhân, cũng chính là đích trưởng tử nhà mẹ đẻ của hắn ta, đồng thời cũng là tâm phúc hắn ta đề bạt lập tức mở miệng: “Thần khấu kiến tân quân, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Hắn ta vừa mở miệng thì bảy tám người đứng bên cạnh Sở Thụy cũng hùa theo cúi đầu xưng thần: “Chúng thần khấu kiến tân quân, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Những đại thần còn lại đều đưa mắt nhìn nhau.

Rõ ràng vẫn còn hoàng tử, cũng còn hoàng tôn cùng huyết mạch, tại sao Hoàng Thượng lại lập một chất tử dòng bên làm tân quân?

Chuyện này thật sự thái quá.

Nhiếp đại nhân quỳ bên cạnh Vân Sơ không nhịn được ngẩng đầu: “Xin hỏi Bá Viễn hầu, thánh chỉ này có đóng ngọc tỷ không?”

“Nhiếp Chu lớn mật!” Bá Viễn hầu tay cầm thánh chỉ, đại biểu cho hoàng quyền, gọi thẳng kỳ danh của Nhiếp đại nhân, lạnh giọng quát: “Nghi ngờ thánh chỉ, ngươi có biết ngươi đáng tội gì không!”

Vân Trạch nhàn nhạt mở miệng: “Từ xưa đến nay, sau khi di chiếu của tiên hoàng được ban bố, văn võ bá quan đều khấu đầu tung hô tân đế, tại sao lúc này tất cả đại thần ngoài điện lại đồng loạt giữ im lặng, chính là vì nội dung của di chiếu này khó có thể phục chúng!”

Bá Viễn hầu cầm di chiếu ném vào tay Vân Trạch, lạnh lùng nói: “Di chiếu là lời của tiên hoàng, được ta chép thành văn bản, nếu mọi người đã nghi ngờ thì xin mời bá quan văn võ tự đọc thánh chỉ đi!”

Bình thường chỉ đôi khi hoàng đế nổi hứng tự động tay viết thánh chỉ, những thánh chỉ còn lại đều do Đại học sĩ trong Nội Các viết ra, sau đó được hoàng đế đóng ngọc tỷ vào.

Vân Trạch nhìn thoáng qua, xác thật không nhìn ra vấn đề, sau đó đưa cho bá quan văn võ truyền đọc.

Sở Thụy cười lạnh.

Di chiếu chính là Đại học sĩ Nội Các Bá Viễn hầu đích thân viết, ngọc tỷ kia cũng là ngọc tỷ thật, dù thế nào cũng không nhìn ra sai sót.

Năm đó, khi phụ thân hắn ta làm Thái Tử đã bị hoàng đế hiện tại hại chết.

Mà nay, hắn ta đã có thể tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ thù g.i.ế.c cha, cũng thay phụ thân đoạt lại giang sơn này.

Dù hắn ta chỉ còn lại mười năm dương thọ thì sao chứ, cũng đủ cho hắn ta có một hài tử, kéo dài huyết mạch và giang sơn cho phụ thân hắn ta.