Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 432




Sở Thụy vội vàng đỡ lấy Hoàng Thượng: “Hoàng thúc không sao chứ?”

Hoàng đế há mồm th ở dốc.

Đã sáu ngày ông ta không ăn uống gì, bị cổ trùng triệu hoán chạy tới nơi này, sau khi đến được chỗ mục tiêu, thân thể ông ta lập tức suy sụp.

Một đám cung nhân vội vàng tiến lên đỡ hoàng đế.

Hoàng đế th ở dốc rồi nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra!”

“Hoàng Thượng, công chúa Khánh Hoa mất tích, Thái Tử Phi cùng Phàn đại nhân mới điều tra nội cung.” Vân phi mở miệng nói: “Là Trang Thân Vương bắt cóc công chúa Khánh Hoa...”

“Nói hươu nói vượn!” Hoàng đế lạnh lùng nói: “Vân phi chấp chưởng phượng ấn, lại tùy ý để nam tử Ngự Lâm Quân điều tra hậu cung, đây là thất trách, tức khắc thu hồi phượng ấn, biếm Vân phi vào lãnh cung!”

Vân phi khẽ run lên.

Cuối cùng bà ấy cũng rõ tại sao Sơ nhi lại kiêng kị cổ trùng kia như thế, thì ra là uy lực của nó lớn như vậy.

Chỉ cần Sở Thụy chạm mặt Hoàng Thượng là Hoàng Thượng sẽ không còn là Hoàng Thượng của trước kia nữa.

“Phàn Minh lạm dụng chức quyền, cách chức điều tra!” Ngực hoàng đế phập phồng kịch liệt: “Người đâu, đỡ trẫm về Dưỡng Tâm Điện, Thụy nhi, sau này ngươi cứ ở lại Dưỡng Tâm Điện với trẫm!”

Sở Thụy cúi đầu: “Vâng, hoàng thúc.”

Một đám cung nhân tiến lên đỡ hoàng đế rời khỏi viện tử, dùng liễn kiệu đưa hoàng đế cùng Sở Thụy về Dưỡng Tâm Điện.

Sở Thụy ngồi trên liễn kiệu, quay đầu tươi cười với Vân Sơ.

Hắn ta dùng hai mươi năm dương thọ của mình tiếp thêm sức sống cho tử cổ trong người, có thể khiến tử cổ triệu hồi cổ đực kia.

Nếu hắn ta có thể sống đến sáu mươi thì bây giờ chỉ còn sống được tới bốn mươi tuổi, nói cách khác, hắn ta chỉ còn sống được khoảng mười năm.

Tuy phải trả giá đắt như vậy nhưng có thể nhìn thấy gương mặt kinh ngạc của Vân Sơ, hắn ta cảm thấy rất đáng giá.

Hắn ta rất muốn biết Vân Sơ còn có hậu chiêu gì.

Liễn kiệu mau chóng về tới Dưỡng Tâm Điện.

Sở Thụy được đỡ xuống dưới, chậm rãi mở miệng: “Hoàng thúc, cung nhân trong điện này đều phải thay đổi.”

Hắn ta biết những người này đều là người của Vân phi.

Hoàng đế gật đầu: “Được, ta giao chuyện này cho Thụy nhi, còn thống soái Ngự Lâm Quân cũng giao cho ngươi xử lý. Trẫm mệt mỏi, muốn đi ngủ.”

Thân thể ông ta thật sự suy sụp, vừa ngã ra giường đã ngủ mất.

Sở Thụy giơ tay lau vết m.á.u dính trên khóe miệng.

Hắn ta nhìn thấy Hứa thái sư vội vã tiến vào điện, lập tức nở nụ cười: “Mấy ngày nay Hứa thái sư giả mạo Hoàng Thượng phê duyệt tấu chương, tư vị này thế nào?”

Hứa thái sư tức giận nói: “Sở Thụy ngươi thật to gan, dám hạ độc Hoàng Thượng, ta g.i.ế.c ngươi!”

Hứa thái sư rút chủy thủ trong n.g.ự.c áo đ.â.m về phía Sở Thụy.

Sở Thụy dễ lại tránh né dễ như trở bàn tay, Hứa thái sư lập tức ngã nhào vào long sàng, chủy thủ trong tay chỉ cách hoàng đế trong gang tấc.

“Hứa thái sư muốn ám sát Hoàng Thượng sao.” Sở Thụy cười khẽ: “Nhưng Hứa thái sư cả đời trung tâm vì nước, bổn vương thật sự không đành lòng nhìn một trung thần như ngươi ngã xuống, chi bằng Thái sư nguyện trung thành với bổn vương?”

Hứa thái sư nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi đừng có năm mơ!”

“Ta cho Hứa thái sư thời gian bảy ngày suy nghĩ.” Sở Thụy gằn từng chữ một: “Bảy ngày sau, nếu Hứa thái sư không quy phục thì toàn bộ Hứa gia sẽ chôn cùng ngươi!”

Đêm tối đen như mực. Mây đen che khuất trăng bạc, không hề lọt ra một tia sáng nào.

Lãnh cung tiêu điều, thường xuyên vang lên tiếng khóc văng vẳng của nữ tử, trông vô cùng đáng sợ.

“Sơ nhi, ta không sao đâu.” Vân phi cười mở miệng: “Đa số nữ nhân vào lãnh cung đều sẽ thương tâm, sẽ khổ sở, sẽ phát điên, là vì bọn họ còn có điều để chờ mong, còn ta, tất cả hy vọng mong chờ của ta đã không còn nữa, cũng chỉ là đổi chỗ ở mà thôi, không có gì đáng ngại.”

Vân Sơ gật đầu: “Cô cô cứ ở đây trước, con sẽ cho người đưa đồ tới.”

Đợi khi Vân phi vào lãnh cung, Vân Sơ mới nặng nề thở ra một hơi.

Nàng ngẩng đầu nhìn bóng đêm đen nhánh, trong mắt lộ ra vẻ suy sụp xưa nay chưa từng có.

Hai ngày nữa thôi, chỉ còn hai ngày nữa là thành công, lại...

Nhưng nàng cũng chỉ thất vọng trong nháy mắt đã mau chóng tỉnh táo lại.

Hiện giờ Sở Thụy đã vào Dưỡng Tâm Điện, nhất định sẽ thay đổi toàn bộ thái giám cung nữ, bên cạnh Hoàng Thượng chẳng còn một thân nhân nào, chuyện đút thuốc giải cũng đừng nghĩ đến nữa.

Biện pháp nhanh nhất bây giờ là phải bắt sống Sở Thụy, mạnh mẽ g.i.ế.c c.h.ế.t tử cổ, sau đó lại g.i.ế.c Sở Thụy.

Vân Sơ vừa suy nghĩ vừa đi về Đông Cung.

Mới vừa đi vào trong thì lại thấy một bóng hình nho nhỏ đột nhiên bừng tỉnh, đứng dậy nói: “Nương, ngài không sao chứ?”

“Du ca nhi, sao con còn chưa ngủ?” Gương mặt Vân Sơ lộ ra vẻ tươi cười: “Còn một canh giờ nữa là trời sáng rồi, con còn phải tới Quốc Tử Giám, mau đi nghỉ đi.”

“Nương, con có thể giúp đỡ gì không?” Sở Hoằng Du vô cùng lo lắng: “Đừng nhìn con nhỏ tuổi, con có thể làm rất nhiều chuyện đó, con thật sự muốn giúp mẫu thân.”

Vân Sơ sờ mặt thằng bé: “Con có lòng như vậy, mẫu thân thật sự rất vui, nhưng mà bây giờ thật sự không có chuyện gì cần con giúp cả, lúc nào nương cần, nương sẽ nói với con, được không nào?”

“Cũng phải nói với con nữa.” Sở Trường Sinh từ bên trong cánh cửa đi ra, nhẹ giọng nói: “Ca ca, nương, con cũng trưởng thành rồi.”

Vân Sơ dắt tay hai đứa nhỏ đi vào trong, mẫu tử bọn họ cùng nhau chợp mắt nghỉ ngơi.

Nhưng nàng chỉ ngủ được một lúc đã tỉnh, nhẹ tay nhẹ chân ngồi dậy, ăn mặc chỉnh tề đi tới Trường Thu Cung.

“Sơ nhi, Sơ nhi...” Hốc mắt của Ân phi vốn chỉ mới đỏ lên, vừa nhìn thấy Vân Sơ thì cứ như nhìn thấy chỗ dựa, lập tức mất khống chế khóc òa lên: “Khánh Hoa, nó phải làm sao đây, gương mặt của nó đã bị hủy hoại rồi, làm sao bây giờ đây...”

Vân Sơ trầm mặc nhìn Khánh Hoa đang nằm trên giường, cũng không biết nên nói gì cho phải.

Lúc biết Sở Thụy bắt cóc Khánh Hoa, điều mà nàng lo lắng nhất chính là Khánh Hoa sẽ bị Sở Thụy thu mua... dù sao trong mắt nàng Khánh Hoa chính là người không có đầu óc.

Nhưng điều khiến nàng không ngờ tới là Khánh Hoa tình nguyện bị người ta tra tấn chứ cũng không muốn phản bội Hoàng Thượng.

Tuy rằng Khánh Hoa không quá thông minh nhưng cũng có sự kiêu ngạo của một công chúa hoàng thất.

“Thâm nhi... Thâm ca nhi!”

Khánh Hoa sợ hãi kêu thất thanh rồi bừng tỉnh.

Lúc nhìn thấy hai người trước mặt mình, nàng ấy mới nhẹ nhàng thở ra: “Ta được cứu rồi đúng không, Thâm ca nhi cũng không sao đúng không?”

Ân phi gật đầu: “Thâm ca nhi vẫn ổn, nó còn chưa biết con xảy ra chuyện, con nghỉ ngơi cho tốt trước đã, ngoan.”

Lúc này Khánh Hoa mới nhớ ra gì đó, nàng ấy đưa tay sờ lên mặt, sờ lỗ tai, sờ mái tóc, ngay lúc đó, nước mắt nàng ấy rào rào tuôn rơi, khóc đến nỗi toàn thân run rẩy.

“Khánh Hoa, Khánh Hoa của ta!”

Ân phi cũng khóc lớn, ôm Khánh Hoa gào khóc.

Chờ khóc đủ rồi, Khánh Hoa mới miễn cưỡng lộ ra một nụ cười khó coi: “Con chỉ là bị hủy dung thôi, không có gì đáng ngại... chỉ cần phụ hoàng không sao là được...”

Nàng ấy vừa nói xong thì Ân phi càng khóc lợi hại hơn.