Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 425




Vân Sơ nhíu mày.

Trong cung không yên ổn, những thế lực móc nối chằng chịt với nhau, người không có đầu óc như Khánh Hoa sẽ rất dễ bị cuốn vào.

Nhưng Khánh Hoa là nữ nhi thân sinh của Hoàng Thượng, nữ nhi tới thăm phụ thân bệnh nặng, thật là không tìm được lý do để ngăn cản.

Nàng dừng một chút rồi mở miệng: “Trong phủ còn có rất nhiều sân viện bỏ không, con khuyên nhủ mẫu thân con đi, bảo nàng ở cùng với con.”

Cuộc chiến đoạt đích này, không cẩn thận một chút là mất mạng ngay.

Tuy nàng không thích Khánh Hoa nhưng Khánh Hoa là thân tỷ của Sở Dực, ít nhiều cũng nên cẩn thận.

“Con biết gần đây trong cung không an bình, con sẽ thuyết phục mẫu thân, xin cữu mẫu yên tâm.” Mạnh Thâm nghiêm túc nói.

Năm nay nó đã mười tuổi, không phải tiểu hài tử cái gì cũng không biết.

Gần đây ngoại công bệnh nặng, trong cung xảy ra đủ thứ chuyện, nó ở Quốc Tử Giám cũng cảm nhận được hơi thở khẩn trương.

Nó cũng không biết bản thân có thể làm gì, chỉ đành nỗ lực đọc sách.

Cả đêm này Vân Sơ ngủ chẳng yên giấc.

Từ ngày gả cho Sở Dực, nàng rất ít khi nhọc lòng mưu tính những việc này, hiện giờ Sở Dực rời kinh, nàng chỉ có thể một mình suy tư đến sáng sớm, vô cùng hao tâm tổn sức.

Sáng sớm, quản sự trong phủ đến bẩm báo công việc, Vân Sơ giao tất cả cho Thính Sương xử lý.

Thu Đồng đến tây sương phòng truyền đạt tin tức cơ quan tình tra được cho nàng nghe: “Mấy ngày nay Trang Thân Vương phi bái phỏng một số thế gia đại tộc hầu gia bá gia trong kinh thành, nghe nói đã tặng rất nhiều của hồi môn ra ngoài.”

Vân Sơ kéo kéo khóe môi.

Nữ tử dùng của hồi môn của mình để lót đường cho trượng phu là một hành vi vô cùng ngu xuẩn.

Đời trước nàng cũng làm như vậy, đời này Tô Tử Nguyệt cũng làm như thế.

Nàng rơi vào kết cục bị độc chết, không biết Tô Tử Nguyệt sẽ như thế nào...

Thu Đồng tiếp tục nói: “Trang Thân Vương Sở Thụy lén triệu tập người Phùng gia và Lâm gia...”

Vân Sơ hiểu rất rõ chuyện này.

Phùng gia là nhà mẹ đẻ của Thái Hậu, còn Lâm gia là nhà mẹ đẻ của mẫu phi của Sở Thụy.

Hai gia tộc này, người Phùng gia đã bị lưu đày, Lâm gia chỉ là quan Lục phẩm hèn mọn...

Sở Thụy đang muốn làm gì chứ?

Vân Sơ nhíu mày.

Trong thân thể Sở Thụy có một tử cổ, nếu hắn ta thúc giục tử cổ khiến Hoàng Thượng đề bạt người Lâm gia thì Lâm gia sẽ quật khởi, trở thành trợ lực cho Sở Thụy.

Nếu g.i.ế.c Sở Thụy không phải một việc dễ dàng thì chi bằng khiến Hoàng Thượng không thể nào cảm giác được sự mê hoặc của cổ trùng...

“Thính Sương, chuẩn bị một chút, ta muốn vào cung.”

Vân Sơ lập tức đổi xiêm y, mang theo hai nha hoàn ngồi xe ngựa vào cung.

Đến cửa cung, xuống xe ngựa, đi bộ đến Dưỡng Tâm Điện, ngoài điện là một đám thái y đang quỳ gối, còn có cung nữ và thái giám.

Ngày hôm qua Cao công công tử vong, Hoàng Thượng trực tiếp hôn mê, vẫn luôn nôn ra máu, toàn bộ Thái Y Viện đều tới bắt mạch nhưng vẫn không tìm ra nguyên nhân.

“Phế vật, một đám phế vật! Khụ khụ khụ!”

Âm thanh của Hoàng Thượng từ trong đại điện vọng ra.

“Hoàng Thượng, xin bớt giận.” Thục phi ôn nhu nói: “Đây là phương thuốc mà mười mấy vị thái y cùng nghiên cứu ra, Hoàng Thượng uống thuốc đi, thần thiếp hầu hạ ngài uống.”

Có thể là hoàng đế cũng không còn sức lực nữa, không hề từ chối việc uống thuốc. Uống xong một chén thuốc, cảm xúc ổn định hơn nhiều, đám thái y run rẩy lui ra.

Lúc này, Phàn Minh mới đi vào đại điện bẩm báo: “Hoàng Thượng, Thái Tử Phi cầu kiến.”

Hoàng đế nhắm hai mắt nói: “Tuyên.”

Vân Sơ cúi đầu đi vào, nhún người hành lễ rồi mới nói: “Bệnh tình của phụ hoàng không chuyển biến tốt đẹp, mỗi lần Thái Tử viết thư gửi về đều hỏi thăm long thể của phụ hoàng, nhi tức hận không thể gánh chịu tất cả thay cho phụ hoàng, nhi tức đã nghĩ kỹ rồi, quyết định dọn vào Đông Cung, ở bên hầu hạ phụ hoàng, xin phụ hoàng đáp ứng.”

Hoàng đế đột nhiên mở mắt.

Sở dĩ ông ta nghi ngờ Dực nhi còn là vì một nguyên nhân nữa, chính là Dực nhi cứ mãi không chịu dọn vào Đông Cung.

Trong cung có Ngự Lâm Quân nằm dưới sự kiểm soát của ông ta, cả hoàng cung này đều là phạm vi thế lực của thiên tử.

Mà Dực nhi từ chối bước vào phạm vi của ông ta, khó mà khiến ông ta không nghi kỵ.

Mà lúc này Thái Tử Phi lại chủ động đưa ra thỉnh cầu muốn dọn vào.

Hoàng đế lạnh nhạt nói: “Là con dọn vào Đông Cung một mình hay là dọn cùng mấy hài tử?”

“Đương nhiên là cùng với bọn nhỏ.” Vân Sơ cúi đầu đáp lời: “Du ca nhi và Trường Sinh cứ nhắc hoàng tổ phụ mãi, từ lúc Giác ca nhi ra đời tới giờ phụ hoàng cũng chưa gặp được mấy lần, sau khi tiến cung, bọn nhỏ có thể thường xuyên tới Dưỡng Tâm Điện trò chuyện với phụ hoàng, có lẽ bệnh tình của phụ hoàng sẽ khá hơn.”

Hoàng đế nắn vuốt ngón tay.

Dực nhi mang binh xuất chinh, nếu hắn dám làm gì thì Vân Sơ và ba hài tử chính là con tin tốt nhất.

Ông ta không có lý do gì để cự tuyệt.

Ông ta bình thản nói: “Vậy ngay trong hôm nay hãy dọn tới Đông Cung đi, trẫm sẽ lệnh cho Nội Vụ Phủ an bài thích đáng.”

“Vâng, phụ hoàng.”

Vân Sơ rời khỏi Dưỡng Tâm Điện.

Trở lại vương phủ, nàng lập tức cho người thu dọn chỉnh tề, nếu đã không thể ở ngoài thì nửa đời sau của nàng cứ trôi qua ở trong hoàng cung đi.

Nàng dọn hết tất cả của hồi môn và hành lý lên xe, một tay ôm Giác ca nhi, một tay nắm Trường Sinh, Du ca nhi theo phía sau, cả bốn người cùng ngồi trong chiếc xe ngựa đầu tiên.

Lúc chạng vạng, xe ngựa đã tới cửa hoàng cung.

Người của Nội Vụ Phủ đã chờ sẵn, cung kính nghênh Thái Tử Phi và hoàng tôn vào Đông Cung.

Đông Cung đã sắp xếp sẵn người hầu hạ, bên cạnh mỗi chủ tử có ít nhất mười sáu cung nhân, còn có rất nhiều cung tỳ và ma ma cấp thấp, hơn nữa Vân Sơ còn mang theo tâm phúc của mình tiến cung, Đông Cung lạnh lẽo lập tức trở nên náo nhiệt.

Sở Hoằng Du nhìn một gác mái rồi nói: “Đó chính là Trích Tinh Lâu Sở Lan từng khoe với ta, ai, cũng không biết Sở Lan bây giờ thế nào.”

Sở Trường Sinh tiếp lời: “Nàng ở bên cạnh phụ mẫu thân sinh, còn có huynh đệ tỷ muội, đây chính là chuyện tốt nhất trên đời.”

Vừa mới sắp xếp xong thì Vân phi đã tới, bà ấy cười nói: “Sơ nhi tiến cung rồi, sau này ta lại có thêm người nói chuyện.”

Hàn huyên với Vân phi một hồi, Vân Sơ mới lấy một chiếc hộp ở bên sườn ra, nhẹ giọng nói: “Cô cô, tiếp đến Sở Thụy chắc chắn sẽ nghĩ cách vào Dưỡng Tâm Điện, trong thân thể hắn ta có cổ trùng, nếu hắn ta túc trực bên cạnh phụ hoàng, phụ hoàng chắc chắn sẽ mơ hồ làm ra nhiều hành vi thái quá...”

Vân phi thoáng nhìn chiếc hộp kia, bên trong chính là hương liệu, có vẻ là mùi Long Tiên Hương nhưng dường như còn có thêm một mùi hương khác.

“Cứ để phụ hoàng ngủ suốt chín ngày đi.” Vân Sơ tiếp tục nói: “Sau chín ngày thì cổ trùng trong cơ thể phụ hoàng đã chết, mọi thứ đều dễ làm hơn rồi.”

Vân phi hoảng hốt: “Dưỡng Tâm Điện có Ngự Lâm Quân gác, mỗi ngày đều có mười mấy thái y đến bắt mạch, việc này e là rất khó làm... hơn nữa thân thể Hoàng Thượng gần như đã bị đào rỗng, ta sợ ngủ rồi sẽ không tỉnh lại được nữa...”

“Đây là hương mà Ngô đại phu cố ý điều chế, có một hỗn hợp hương liệu khác trộn cùng Long Tiên Hương, không gây hại cho thân thể.” Vân Sơ chậm rãi nói: “Hiện giờ Sở Dực không ở kinh thành, nếu Hoàng Thượng xảy ra chuyện thì triều chính sẽ đại loạn... Người không muốn nhìn thấy cục diện đó nhất chính là con nên xin cô cô cứ yên tâm, con sẽ không để Hoàng Thượng xảy ra chuyện.”

Vân phi nhận lấy hộp hương liệu, đôi tay có chút run rẩy.

Nhưng trong lòng bà ấy rất rõ, nếu để Sở Thụy nắm được tiên cơ thì chuyện Hoàng Thượng có thể tỉnh lại hay không đã không còn quan trọng nữa.

Vì để bản thân danh chính ngôn thuận kế vị, Sở Thụy chắc chắn sẽ mượn tay Hoàng Thượng g.i.ế.c c.h.ế.t tất cả người kế thừa hợp pháp, e là tất cả hoàng tử đều khó thoát chết...

“Được!”

Vân phi dứt khoát đồng ý.