Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 417




Trong lúc Vân Sơ xử lý chuyện của Tạ Thế Doãn thì Sở Dực đang ở Ngự Thư Phòng.

Trong Ngự Thư Phòng đều là trọng thần, sắc mặt hoàng đế lộ ra sát ý: “Dực nhi, ngươi xác định kẻ bắt cóc Trường Sinh chính là người Đông Lăng?”

Sở Dực gật đầu: “Trường Sinh còn nói cho nhi thần trong số những người bắt cóc con bé còn có người Đại Tấn, nói cách khác, Đông Lăng đã sớm tác động vào kinh thành Đại Tấn ta, không chỉ gây ra những vụ án bắt cóc trẻ em mà còn mua chuộc thần dân Đại Tấn ta, lòng muông dạ thú của bọn chúng đã rõ như ban ngày.”

Binh bộ Thượng thư lạnh lùng nói: “Một đám hèn mọn ở nơi chật hẹp nhỏ bé mà cũng dám mơ ước Đại Tấn, quả thực là nằm mơ!”

Uy Võ tướng quân chắp tay nói: “Hoàng Thượng, vi thần nguyện mang binh đi dạy cho Đông Lăng một bài học!”

“E là có hơi khó.” Hình bộ Thượng thư Kỷ đại nhân lắc đầu: “Đông Lăng và Đông Hải của Đại Tấn cách nhau một vùng biển rộng, nếu khởi xướng chiến tranh với Đông Lăng thì chiến tuyến này thật sự quá dài, lương thảo và các phương diện khác đều không theo kịp, hãm sâu trên chiến trường vô cùng bất lợi.”

Hoàng đế nhíu mày: “Đông Lăng bắt Trường Sinh, ý muốn mười năm sau đưa con bé về họa loạn Đại Tấn, nói cách khác, phải mười năm sau Đông Lăng mới dám ngang nhiên đối nghịch với Đại Tấn, như vậy chứng tỏ Đông Lăng lúc này hẳn không thể chống lại Đại Tấn!”

“Phụ hoàng anh minh!” Sở Dực chỉ ngón tay lên bản đồ rồi nói: “Nơi này là một thông lộ rất hẹp, phái binh hành quân từ thông lộ này đổ bộ Đông Lăng, hao tổn sẽ được giảm thiểu tới mức thấp nhất...”

Đại học sĩ không tán đồng nói: “Hai năm trước Đại Tấn diệt Nam Việt, nếu lại phát động chiến tranh với Đông Lăng, e là sẽ khiến những tiểu quốc xung quanh kiêng kị, liên thủ sinh sự, mất nhiều hơn được.”

Uy Võ tướng quân lập tức phản bác: “Người đọc sách các ngươi cứ thích lo trước tính sao, nếu hiện tại buông tha Đông Lăng thì mười năm sau bọn chúng sẽ tấn công Đại Tấn, so với việc nuôi hổ thành họa thì chi bằng diệt trừ khi nó vẫn còn là một con hổ con. Hoàng Thượng, vi thần nguyện mang binh xuất chiến, mong Hoàng Thượng thành toàn!”

Hoàng đế đang muốn mở miệng nói chuyện thì lại phát hiện cổ họng có hơi ngứa, ông ta không nhịn được ho khan, khụ khụ, cổ họng dâng lên vị tanh ngọt rồi phun ra một búng máu.

Vừa nhìn thấy máu, hoàng đế chợt hoảng loạn, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

“Hoàng Thượng!”

Cao công công hoảng hốt.

“Mau, tuyên thái y!”

Hoàng đế ho ra m.á.u té xỉu, người trong Ngự Thư Phòng đều bị dọa sợ, nhưng bọn họ cũng không giúp được gì, chỉ đành giải tán trước.

Sở Dực ở bên cạnh chờ đợi.

Ba bốn thái y thay phiên bắt mạch rồi chắp tay nói: “Thái Tử điện hạ, phong hàn của Hoàng Thượng chưa khỏi hẳn, lại tiếp tục nhiễm phong hàn, cộng với việc ho khan mấy tháng, hàn khí cũng xâm nhập vào phổi nên mới ho ra máu... Để vi thần kê đơn thuốc cho Hoàng Thượng dùng.”

Sở Dực lạnh lùng nói: “Từ cuối năm ngoái cho đến nay, bệnh phong hàn của phụ hoàng mãi chưa chịu khỏi, uống thuốc mỗi ngày nhưng bệnh tình lại càng nghiêm trọng hơn, thế còn cần các ngươi để làm gì!”

Thái y sợ tới mức vội vàng quỳ xuống: “Thái Tử điện hạ, chúng thần quả thật đã dựa theo bệnh trạng để kê thuốc cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vẫn luôn không tốt lên, có lẽ là ăn phải đồ ăn có tính hàn, phương diện ăn uống cũng phải chú ý nhiều một chút...”

“Cút!”

Không đợi bọn họ nói xong, Sở Dực đã trực tiếp hạ lệnh.

Cao công công vội nói: “Điện hạ, Hoàng Thượng ho ra m.á.u hôn mê, cần phải uống thuốc, nếu không sẽ không khỏi bệnh được.”

“Nếu thái y không trị được thì đổi người khác tới trị.” Sở Dực lạnh lùng nói: “Làm phiền Cao công công canh chừng phụ hoàng, ta đi một chút sẽ về ngay.”

Đêm qua hắn đã nhận được tin tức của Ngô Vân, sáng sớm mai người mới đến kinh thành.

Nhưng phụ hoàng phát bệnh, không thể chờ được.

Sở Dực ra roi thúc ngựa tự mình đi đón Ngô Vân, lúc đưa theo Ngô Vân giục ngựa hồi kinh tiến cung thì đã là chạng vạng. Trong ba năm này, Ngô Vân được Tư thần y đích thân chỉ điểm, đã tiến bộ vượt bậc.

Vì Tư thần y thường xuyên ra ngoài vân du nên rất nhiều tìm tới Thanh Châu đều do Ngô Vân trị liệu, phần lý thuyết có thể dựa vào y thư mà Tư thần y biên soạn để chống đỡ, thực tế lại có rất nhiều bệnh nhân nghi nan tạp chứng tìm tới cửa, vì đã chữa khỏi cho rất nhiều người mắc bệnh nan y nên danh tiếng của hắn nhanh chóng truyền khắp Thanh Châu và các vùng lân cận.

Cái mạng này của hắn là do Vân Sơ cứu về nên khi nhận được thư của Vân Sơ, hắn tức tốc chạy về kinh thành ngay.

Sở Dực đưa hắn thẳng tiến hoàng cung, đưa hắn tới Dưỡng Tâm Điện, Cao công công canh giữ ngoài cửa nói: “Thái Tử điện hạ, một canh giờ trước Hoàng Thượng lại ho ra máu, không còn cách nào khác, chỉ có thể đút thuốc cầm hơi, hiện tại Trang Thân Vương phi đang hầu hạ Hoàng Thượng uống thuốc...”

Nghe vậy, đôi mắt Sở Dực trầm xuống.

Trang Thân Vương, Tô Tử Nguyệt, mấy người này có vấn đề.

Hắn đẩy cửa đại điện bước vào trong, vừa liếc mắt đã thấy Tô Tử Nguyệt đang ngồi trên long sàng.

Thấy hắn bước vào, Tô Tử Nguyệt vội vàng đứng lên: “Bái kiến Thái Tử điện hạ, hoàng thúc vừa mới uống được nửa chén thuốc, đã khá hơn nhiều.”

“Làm phiền Trang Thân Vương phi.” Sở Dực thờ ơ nói: “Ngươi lui xuống trước đi.”

Tô Tử Nguyệt thoáng nhìn nam tử mặc áo đen đang đứng đằng sau Sở Dực, nàng ta buông chén thuốc đi ra ngoài.

Hai cung tỳ canh giữ ngoài cửa đại điện giơ tay đóng cửa lại.

Sở Dực mở miệng: “Ngô đại phu xem thử xem chén thuốc này có vấn đề gì không?”

Ngô Vân bưng chén thuốc ngửi ngửi, sau đó dùng ngón trỏ chấm một ít thuốc rồi thè lưỡi nếm thử, sau đó lại lắc đầu: “Chính là thuốc ho đuổi hàn khí bình thường thôi, không có vấn đề gì.”

Sở Dực nhíu mày.

Chẳng lẽ là hắn nghĩ nhiều?

Ngô Vân đi đến bên cạnh long sàng, hạ thấp thân thể, nửa quỳ bắt mạch cho hoàng đế, một hồi sau lại nói: “Quả thật là triệu chứng của bệnh phong hoàng, kỳ quái...”

Hắn dừng bắt mạch, đứng dậy vạch mí mắt của hoàng đế, chăm chú quan sát bựa lưỡi của hoàng đế, biểu cảm lập tức trở nên nghiêm trọng.

Hắn mở miệng: “Điện hạ, xin cởi áo trong của Hoàng Thượng ra.”

Sở Dực làm theo, cởi chiếc áo vàng thêu hoa văn rồng bay trên người hoàng đế ra, để lộ bộ n.g.ự.c của ông ta.

Ngô Vân lấy một bình thuốc trong hòm, bôi thứ cao màu trắng đó lên n.g.ự.c hoàng đế, chỉ thấy dưới da ông ta nhanh chóng xuất hiện mấy điểm đen.

“Một hai ba... bảy tám chín!” Ngô Vân trầm giọng nói: “Hoàng Thượng trúng cửu hắc cổ!”

Đây là lần đầu tiên Sở Dực nghe nói tới thứ này, vô cùng kinh ngạc mở miệng nói: “Vu cổ là bí thuật của Tây Vực, sao lại lan đến chỗ hoàng thất Đại Tấn, Ngô đại phu có chắc không?”

Ngô Vân gật đầu: “Cửu hắc cổ quả thật là bí thuật của Tây Vực, bao gồm một con đực một con cái và ba con con, cổ đực cái là một đôi, tử cổ có thể sử dụng riêng biệt, phải mất một tháng thì mẫu cổ mới bén rễ, sau khi mẫu cổ bén rễ được một tháng thì mới có thể có tử cổ... Nhìn bệnh trạng của Hoàng Thượng, e là đã trúng cổ ít nhất ba bốn tháng.”

Sở Dực đ è xuống sự kích động trong lòng: “Cổ này có thể giải không?”

“Đương nhiên là được.” Ngô Vân chỉ vào n.g.ự.c hoàng đế rồi nói: “Trên n.g.ự.c Hoàng Thượng có chín điểm đen, cứ ba điểm đen sẽ đại diện cho một tử cổ, g.i.ế.c c.h.ế.t ba tử cổ kia là có thể giải được cổ độc này.”

Sở Dực truy vấn: “Vậy mẫu cổ thì sao, phải giải thế nào?”

Ngô Vân lắc đầu: “Không biết vì lý do gì mà mẫu cổ đã c.h.ế.t rồi.”