Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 388




Nhưng như thế thì sao?

Đời này đã hoàn toàn không giống đời trước.

Tới ngày đầy tháng của hài tử, Vân Sơ cùng Sở Dực nhất trí không làm rượu, hiện giờ không khí trên triều vô cùng quỷ quyệt, bọn họ sẽ không cho bất kỳ ai cơ hội chơi xấu.

Ngày thứ ba sau khi Vân Sơ kết thúc kỳ ở cữ, Sở Dực hôn trán nàng một cái rồi rời phủ thượng triều.

Việc thượng triều vẫn như trước đây, các vị đại thần thay phiên khải tấu, đều là đại sự liên quan tới dân sinh, sau khi nói xong, người của Ngự Sử Đài lại đứng ra buộc tội, chủ yếu là buộc tội Thái Tử đức không xứng vị, buộc tội Bình Tây Vương không làm việc đàng hoàng, buộc tội hoàng đế không nên tổn thương uy nghiêm của mẫu nghi một nước... nói tóm lại đều là những lời buộc tội mang tính chất tượng trưng.

Cuối cùng Cao công công hỏi có còn người nào khải tấu nữa không, nếu không còn thì buổi thượng triều hôm nay kết thúc tại đây.

“Có việc thì khải tấu, không có thì bãi triều!”

Một người Công Tôn gia bước ra.

Sắc mặt hoàng đế trầm xuống.

Nửa năm qua, Đông Cung và lão nhị cứ đấu tới đấu lui, tới chuyện nhỏ như hạt mè cũng nháo, không phải là nam đinh Công Tôn gia đùa giỡn nữ nhân thì là ác nô Quế gia ức h.i.ế.p bá tánh, mấy chuyện này ông ta đã nghe đến phát ngán.

“Bẩm báo Hoàng Thượng, vi thần có việc thượng tấu!”

Người Công Tôn gia vén quan bào quỳ xuống đất.

Ánh mắt Sở Dực lóe lên.

Đêm qua, hắn đã cho người gửi một phong thư nặc danh đến Công Tôn gia, nội dung trong thư chính là vật chứng Sở Mặc tham gia gian lận khoa cử mấy năm nay.

Hiện giờ Hoàng Hậu yếu thế, đương nhiên sẽ dùng thứ này để vặn ngã Sở Mặc.

Người Công Tôn gia lớn tiếng nói: “Khoa cử là còn đường tuyển chọn nhân tài chính yếu của Đại Tấn nhưng lại có người lợi dụng khoa cử, kiếm chác tư lợi, sắp xếp một đống thân nhân vào triều đình!”

Sắc mặt Hoàng Thượng tức khắc thay đổi: “Mau nói tiếp đi!”

Người Công Tôn gia lập tức trình lên chứng cứ: “Theo vi thần lén điều tra, phát hiện trong số những vị tiến sĩ đỗ khoa cử bao nhiêu năm qua, có ít nhất mười người từng gặp mặt Cung Hi Vương trước kỳ khoa cử, chuyện đó cũng không nói lên được gì, nhưng vi thần còn tra được đám người này đều gửi bạc ở cùng một tiền trang với Cung Hi Vương, mà những vị gửi bạc nhiều nhất có thể nói là thuận buồm xuôi gió trên quan trường, vị thuận lợi nhất hiện tại đã vào Nội Các, chức quan chỉ thấp hơn Đại học sĩ...”

Đầu Sở Mặc vang lên tiếng ong ong.

Hơn nửa năm trước, Tạ Thế An đã nói với hắn ta Sở Dực đang điều tra chuyện khoa cử.

Ngày hôm đó hắn ta đã sắp xếp tử sĩ xử lý hết đám quan viên liên quan, còn chứng cứ... những thứ đó cũng đã sớm bị hắn ta thiêu hủy sạch sẽ.

Nửa năm qua, Sở Dực không có bất kỳ hành động gì, hắn ta cho rằng chuyện này đã được che lấp hoàn hảo, bản thân cũng thả lỏng cảnh giác.

Hắn ta thật sự không ngờ được trong một buổi chầu như thường lệ, chuyện này lại bị người Công Tôn gia bới ra.

Nói cách khác, Hoàng Hậu và lão tam liên thủ với nhau!

“Hoàng Thượng, khoa cử là căn cơ của quốc gia, nếu xuất hiện hành vi rối loạn kỷ cương thì thật không biết mấy năm nay đã có bao nhiêu lương đống bị mai một!”

“Nhúng chàm khoa cử ảnh hưởng tới căn cơ nước nhà, việc này không thể bỏ qua, xin Hoàng Thượng điều tra Cung Hi Vương cùng Quế gia!”

“Cung Hi Vương nhúng tay vào việc khoa cử, sắp xếp người nhà vào triều đình, rõ ràng là mơ ước vị trí Thái Tử, có ý muốn thay thế!”

“...”

Sở Mặc quỳ xuống đất.

Hoàng tử nào cũng có tâm tư kia nhưng tất cả đều giấu vào chỗ tối, nếu bị công khai ra ánh sáng thì đó chính là phạm tội khi quân!

“Nhi thần oan uổng!” Sở Mặc phủ phục dưới đất: “Từ khi Đại Tấn lập quốc tới nay đã thông qua khoa cử tuyển chọn vô số lương đống, nhi thần sao dám nhúng chàm khoa cử! Xin phụ hoàng tra rõ việc này, trả lại trong sạch cho nhi thần!” Hắn ta không biết vì sao Công Tôn gia lại tìm được vật chứng nhưng nếu không có nhân chứng thì mọi thứ đều là công cốc.

Phụ hoàng tuyệt không sẽ không vì những chứng cứ không biết thật giả này mà định tội thân nhi tử ưu tú nhất của ông ta.

Triều đình ồn ào huyên náo.

Thời nào cũng xảy ra chuyện gian lận khoa cử, án tử gần nhất đã xảy ra vào ba bốn chục năm trước, những người liên can đều bị chém.

Bởi vì năm đó liên lụy quá nhiều nên chỉ cần là người tham dự vào vụ án đều bị trảm cả nhà hoặc là bị lưu đày, ngày hôm đó m.á.u chảy thành sông, đã tạo thành bóng ma trong lòng rất nhiều người, do đó đã rất nhiều năm trôi qua, không có ai dám can đảm nhúng chàm khoa cử.

Người trên triều đều khiếp sợ.

Sở Mặc quỳ dưới đất cúi đầu.

Lúc đầu hắn ta cũng dám nhúng chàm khoa cử bởi vì một khi bị tra ra thì hắn ta sẽ xong đời.

Nhưng dụ hoặc thật sự quá lớn.

Lúc ban đầu, chỉ cần hắn ta tới lui đổi vị trí chỗ ngồi một chút là đã có thể kiếm được ba ngàn lượng bạc.

Sau đó có một vài người muốn hắn ta tiết lộ đề, hắn ta tốn hết tâm tư nghĩ cách, lộ một đề sẽ kiếm được mười ngàn lượng bạc.

Cuối cùng, hắn ta nghĩ tại sao không lợi dụng khoa cử để sắp xếp người của mình vào triều...

Cứ như vậy, hắn ta đi từng bước vô cùng thuận lợi.

Khi thế cục trong triều càng ngày càng căng thẳng, hắn ta bắt đầu thu tay dần dần, kỳ thi hội năm nay hắn ta cũng không nhúng tay vào.

Những người từng nhờ vả hắn ta đã bị g.i.ế.c hết, xử lý vô cùng sạch sẽ.

Chỉ cần không có nhân chứng, chỉ cần hắn ta sống c.h.ế.t không nhận tội thì phụ hoàng sẽ không thể nào xử lý hắn ta.

“Nhi thần thật sự oan uổng!” Sở Mặc quỳ rạp dưới đất: “Nhi thần tuyệt không dám mơ ước vị trí Thái Tử, đây là có người cố ý vu oan, ly gián phụ tử huynh đệ, phụ hoàng... xin thỉnh phụ hoàng minh giám!”

“Hoàng Thượng, chứng cứ đều ở chỗ này!”

Người Công Tôn gia đưa lên một chồng thư thật dày, Cao công công vội vàng tiếp nhận đưa tới trước mặt hoàng đế.

Hoàng đế mở bức thư đầu tiên, nội dung trong thư chính là đề mục khoa cử, lạc khoản đề tên Kha Trung.

Hoàng đế có ấn tượng với Kha Trung này, là học sĩ Tam phẩm của Hàn Lâm Viện, tham gia vào việc biên tập và tuyển chọn đề thi bao nhiêu năm qua.

Ông ta lạnh lùng mở miệng: “Kha Trung ở đâu!”

Đại học sĩ Hàn Lâm Viện kiêm nhiệm Thủ phụ Nội Các Lý đại nhân tiến lên một bước rồi nói: “Hồi Hoàng Thượng, Kha Trung đã c.h.ế.t vào nửa năm trước, uống nhiều rượu nên ngã sông c.h.ế.t đuối.”

Sắc mặt hoàng đế trầm xuống, cầm lấy một phong thư khác, trực tiếp nhìn xuống lạc khoản, lạnh giọng mở miệng: “Tất Triệt Tồn ở đâu!”

Công bộ Thượng thư đi ra nói: “Hồi Hoàng Thượng, nửa năm trước Tất đại nhân nhiễm phong hàn, uống lộn thuốc nên c.h.ế.t rồi...”

Hoàng đế lại cầm lấy mấy phong thư.

Những người được nhắc tới trong thư đều đã chết, không có ngoại lệ.

“Phụ hoàng minh giám!” Sở Mặc ngẩng đầu lên: “Những người đều c.h.ế.t cùng một năm, rõ ràng không phải ngoài ý muốn mà là cố ý sắp đặt! Nếu nhi thần thật sự tham gia gian lận khoa cử thì tại sao không g.i.ế.c người diệt khẩu ngay sau khi sự thành mà phải chờ tới nửa năm trước, rõ ràng là không hợp lý! Chắc chắn là có người g.i.ế.c c.h.ế.t mấy vị đại nhân này, bịa đặt thư từ, giá họa nhi thần, ý đồ đáng chết!”

Người Công Tôn gia trừng to mắt: “Hoàng Thượng, thư từ này tuyệt đối là thật, nếu Hoàng Thượng không tin thì có thể tìm người tới so sánh chữ viết!”

Cữu cữu của Sở Mặc Quế đại nhân cười lạnh nói: “Các ngươi có ý vu oan hãm hại, đương nhiên sẽ tìm đại sư thư pháp lợi hại giả mạo thư từ, người bình thường sao có thể nhìn ra?”

Thái Tử căm tức nhìn: “Cái gì gọi là các ngươi có ý định vu oan, sao, ý của Quế đại nhân ý là cô cố ý hãm hại nhị hoàng đệ sao?”

Sở Mặc lắc đầu: “Thần đệ không biết đã đắc tội Thái Tử trưởng huynh khi nào mà lại khiến Thái Tử trưởng huynh không tiếc g.i.ế.c c.h.ế.t nhiều đại thần như vậy để vu oan ta, nếu sự tồn tại của thần đề là sự uy h.i.ế.p với Thái Tử trưởng huynh thì thần đệ nguyện ý xin đến đất phong, nếu vẫn không thể khiến Đông Cung hết nghi ngờ vậy thì xin phụ hoàng hãy hủy bỏ phong hào của nhi thần, như vậy đã khiến Thái Tử trưởng huynh vừa lòng chưa?”