Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 387




Từ khi hài tử của Thính Sương cai sữa thì nàng ấy đã quay lại hầu hạ Vân Sơ, trở thành ma ma quản sự trong viện của Vân Sơ.

Nha hoàn bà tử khác căn bản không ngăn được tiểu thế tử và tiểu quận chúa, nhưng Thính Sương đứng đó, hai đứa nhỏ cũng không dám lỗ m ãng, chỉ đành ngoan ngoãn chờ bên ngoài.

“Thế tử, quận chúa, đừng lo lắng, Vương phi và hài tử đều không sao.” Lộ Vi từ phòng sinh đi ra: “Chờ thu dọn sạch sẽ thì hai vị tiểu chủ tử có thể đi vào.”

Nghe nói hai người đều không có việc gì, Sở Hoằng Du nhẹ nhàng thở ra, vội hỏi nói: “Là muội muội sao?”

Lộ Vi sửng sốt, lúc nãy nàng ấy còn chưa để ý xem là nam hài hay nữ hài, Vương gia Vương phi không hỏi, bà đỡ cũng không cơ hội nói.

“Phụ vương! Phụ vương!” Sở Hoằng Du la lớn.

Sở Dực ở trong phòng mồ hôi đầy đầu, ôm hài tử cũng không biết ôm, không biết phải làm cái gì, đang muốn ra ngoài hít thở không khí.

Hắn bước ra nhỏ giọng nói: “Nương các con vừa sinh xong, cần phải nghỉ ngơi, nhỏ tiếng một chút.”

“Phụ vương!” Sở Trường Sinh bước lên: “Là đệ đệ vẫn hay muội muội vậy?”

Sở Dực cũng chưa hỏi chuyện này, người lớn trẻ nhỏ đều bình an, hắn cũng chẳng có hơi sức quan tâm mấy việc này nữa.

Một bà đỡ từ trong phòng bước ra, cười nói: “Là một vị công tử, tiểu công tử trắng trẻo mập mạp, vừa nhìn đã biết là người có phúc khí.”

“A? Là đệ đệ sao?” Sở Hoằng Du nhíu mày: “Ta không thích đệ đệ.”

“Nam hài tử ầm ĩ lắm.” Sở Trường Sinh cũng có chút mâu thuẫn: “Không phải đã nói là muội muội sao?”

Bà đỡ yên lặng rũ mắt.

Theo bà ta biết trên phố có một số người đến sòng bạc đặt cược, cược xem thai này của Bình Tây Vương phi là nam hay nữ, còn đánh cược nếu thai này là đích trưởng tử thì hài tử này có thay thế vị trí thế tử hay không.

Bây giờ xem ra trong lòng thế tử Bình Tây Vương cũng vô cùng mâu thuẫn với việc Vương phi sinh con, dù sao mẫu thân thân sinh của tiểu thế tử cũng là điềm xấu, mà hài tử của Vương phi lại chính là huyết mạch dòng chính, theo quy củ thì chỉ có đích trưởng tử con vợ cả mới được thỉnh phong thế tử, kế thừa tước vị...

E là phủ Bình Tây Vương sắp loạn rồi.

Bà đỡ là người trong cung, biết rõ có một số việc có thể nói, có một số việc không thể nói, chỉ yên lặng đi làm việc của mình.

Hai đứa nhỏ nào biết tâm sự của người lớn.

Bọn nó chỉ là cảm thấy muội muội thơm tho mềm mại, chắc chắn sẽ rất ngoan, rất nghe lời cho nên mới bài xích đệ đệ theo bản năng

Nhưng đến khi bọn nó được phép bước vào phòng, nhìn thấy đứa nhỏ trắng nõn trong n.g.ự.c Vân Sơ, bàn tay bé con bắt lấy ngón tay của hai đứa nhỏ theo bản năng, một chút mâu thuẫn và bài xích trong lòng Sở Hoằng Du và Sở Trường Sinh nháy mắt tan thành mây khói.

“Ôi, đệ đệ thật đáng yêu.”

“Đệ đệ thật trắng, trên mặt có rất nhiều thịt, nương, con có thể nựng một chút không?”

Cũng không đợi Vân Sơ gật đầu, Sở Hoằng Du trực tiếp ra tay véo vào mặt bé con.

“Oa oa oa!”

Hài tử lập tức khóc thật to.

“Ca ca, ca mạnh tay rồi!” Sở Trường Sinh trừng to mắt: “Không cho ca tới gần đệ đệ nữa, hừ!”

Sở Hoằng Du vội vàng nắm lấy chân bé con, ôn nhu nói: “Đệ đệ, ca ca không phải cố ý, đừng khóc, đừng khóc nhé, ta sai rồi, sau này sẽ không làm như vậy nữa.”

Hài tử mới sinh nào hiểu được thằng bé đang nói gì, càng khóc càng dọa người.

“Thế tử, quận chúa, nhị công tử đói bụng.” Thính Sương cười nói: “Nô tỳ ôm hài tử đến cho nhũ mẫu đút sữa.”

Nhũ mẫu đã sớm chờ bên cạnh, khi có sữa vào miệng, tiểu gia hỏa lập tức yên tĩnh trở lại.

Sở Dực tiến cung báo tin vui.

Hoàng đế đích thân đặt tên cho hài tử này, tên là Sở Hoằng Giác, nhũ danh Giác ca nhi. Giữa mùa hè, Giác ca nhi chỉ mặc một chiếc yếm nằm trên giường, lộ ra cánh tay trắng nõn như củ sen.

Chỉ cần Sở Hoằng Du cùng Sở Trường Sinh làm xong bài tập là lại chui vào phòng Vân Sơ, hai đứa nhỏ tay chống cằm, không chớp mắt nhìn chằm chằm Giác ca nhi.

Giác ca nhi khẽ quơ quào cánh tay, tiểu ca ca tiểu tỷ tỷ lập tức hưng phấn nói: “Ôi, Giác ca nhi giỏi quá.”

“Lực tay của Giác ca nhi thật lớn, thật là lợi hại!”

“Nương, tã ướt.”

Nhũ mẫu lập tức bước lên ôm hài tử sang bên cạnh thay tã.

“Giác ca nhi phải uống sữa, tiểu thế tử tiểu quận chúa cũng phải dùng bữa rồi.” Trịnh ma ma đưa hai vị tiểu chủ tử tới phòng khách.

Vân Sơ vẫn còn ở cữ nên dùng bữa trong phòng, một chiếc bàn nhỏ đặt cạnh mép giường, Sở Dực cùng nàng dùng bữa.

“Sở Mặc cấu kết với Ngự Sử Đài buộc tội tác phong của Thái Tử, chỉ trích Thái Tử không xứng với vị trí trữ quân.” Sở Dực ăn một hồi rồi mới mở miệng nói: “Đông Cung liên tiếp bại lui, Hoàng Hậu ra hôn chiêu khiến Hoàng Thượng đoạt lại phượng ấn, bây giờ hậu cung đang được Huệ phi và Vân phi cùng chấp chưởng.”

Vân Sơ buông đũa.

Từ khi nàng mang thai cho đến lúc này, Sở Dực rất ít khi nhắc tới chuyện triều đình với nàng.

Nàng mở miệng nói: “Sắp bắt đầu rồi sao?”

Sở Dực gật đầu: “Trong triều sẽ có một đoạn thời gian không yên ổn, có thể ta sẽ ít về nhà, thiệt thòi cho nàng rồi.”

“Có gì mà thiệt thòi chứ?”

Vân Sơ ôn nhu cười.

Nửa năm trước, cả nhà bọn họ đã ra ngoài vân du.

Sau khi hồi kinh đến nay đã hơn nửa năm, hằng ngày hắn chỉ tới Đại Lý Tự nửa ngày để xử lý công vụ, khoảng thời gian còn lại đều ở bên cạnh nàng và hài tử.

Vốn dĩ đã nên kéo nhị hoàng tử C ung Hi Vương Sở Mặc xuống khỏi vị trí kia từ lâu, vì để không xảy ra sự cố, để hài tử thuận lợi chào đời nên mới kéo dài đến hiện tại.

Nàng sắp ở cữ xong, cũng phải trở về bận rộn với công việc của mình.

“Chàng ngồi vào vị trí này, có một số chuyện cần thiết phải làm.” Nàng uống một ngụm canh gà rồi nói: “Chàng đừng lo lắng cho ta, ta cũng phải kiếm việc làm thôi, bằng không sẽ rất béo, không thể nào ra ngoài gặp ai mất.”

“Béo chỗ nào chứ, như vậy là vừa rồi.” Lâm thị từ bên ngoài đi vào.

Hiện tại cứ cách vài hôm là Lâm thị lại tới vương phủ, ra vào đã rất tự nhiên, nhìn thấy Sở Dực đang ngồi bên cạnh bàn nhỏ dùng bữa, chiếc bàn này rất thấp, hắn chỉ có thể ngồi trên chiếc ghế lùn, hai chân dài phải chịu uất ức co rụt lại.

Lâm thị đã sớm quen với cảnh tượng như thế.

Dù sao lúc trước trong phòng còn có một chiếc giường hẹp, Sở Dực đã ngủ trên đó hơn nửa năm.

“Mẫu thân tới rồi.” Sở Dực đứng lên: “Ta ra ngoài xem hai đứa nhỏ.”

Lúc hắn rời đi cũng tiện thể cầm bàn nhỏ ra ngoài.

Lâm thị ngồi xuống mép giường, nhỏ giọng nói: “Không thể không nói Sở Dực đúng là hơn Tạ Cảnh Ngọc nhiều...”

Năm đó Sơ nhi sinh non, thân mình thiếu hụt, lúc nàng ở cữ Tạ Cảnh Ngọc cơ bản chưa từng xuất hiện.

Còn Sở Dực sao, từ khi Sơ nhi mang thai đến nay, hắn vẫn luôn ở bên bầu bạn.

Nếu là nam nhân khác, lúc thê tử mang thai đều sẽ nạp thiếp, nhưng hậu viện của phủ Bình Tây Vương lại vô cùng sạch sẽ, đủ để chứng minh nam nhân này đáng để gửi gắm cả đời.

“Còn nhắc tới người kia làm gì.” Vân Sơ mở miệng nói: “Con nghe Sở Dực nói đại ca thăng quan.”

Lâm thị lộ ra tươi cười: “Tháng ba vừa rồi đại ca con đích thân đi xử lý chuyện thuế ruộng, thuận đường giải quyết luôn vấn đề lưu dân tồn đọng ở nơi đó, lập công lớn, Hoàng Thượng cũng không keo kiệt, đã thăng chức cho đại ca con từ Thất phẩm lên Ngũ phẩm, thăng một lúc hai cấp.”

Vân Sơ biết trong vòng một năm nay đại ca không còn thu liễm mũi nhọn như trước mà ngày càng tỏa sáng rực rỡ, nhiều lần lập công nên mới có thể thăng quan nhanh chóng như vậy. . Hã𝓎 tìm đọc t𝑟a𝓃g chí𝓃h ở { 𝗧R𝘶𝑴𝗧R 𝑼Y𝘌N.v𝓃 }

Cứ như vậy, Vân gia sẽ càng thêm lớn mạnh.