Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 345




Sáng hôm sau, Vân Sơ mang theo Trường Sinh tiến cung thỉnh an Ân phi, bây giờ nàng cũng đã là người của hoàng thất, tiến cung cũng thuận tiện hơn nhiều.

Mẫu tử hai người nhanh chóng tới Trường Thu Cung, lúc này Ân phi mới đến chỗ Hoàng Hậu thỉnh an quay về, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.

“Trường Sinh tới rồi.” Ân phi khom lưng bế hài tử lên: “Sơ nhi, lúc nãy Hoàng Hậu thưởng một ít hoa, con nhìn xem có thích không, lấy mang về phủ chơi đi.”

“Tạ mẫu phi.” Vân Sơ theo vào trong: “Tâm tình của mẫu phi có vẻ không tồi.”

Ý cười trên mặt Ân phi càng sâu: “Lão nhị liên tiếp phạm sai lầm, bị cách chức quan, tất cả công sức của hắn ta ở Hộ bộ trước kia đều đã tan thành bọt nước, sáng nay Huệ phi cũng bị bệnh, con nói xem chuyện này có phải là chuyện đáng mừng không?”

Vân Sơ đỡ trán.

Tuy rằng là chuyện vui nhưng cũng không nên viết hết lên mặt như vậy chứ.

Nàng đổi đề tài nói: “Con vừa gả vào vương phủ, có rất nhiều sự vụ không biết xử lý thế nào, có thể xin mẫu phi cho Quách ma ma đến hỗ trợ con một thời gian không?”

Ân phi có chút kinh ngạc.

Trong mắt bà ấy, Vân Sơ là một người thông minh, cũng có sự kiêu ngạo của quý nữ, cho dù gặp phiền toái thì cũng sẽ không tìm người khác giúp đỡ, giống như Dực nhi vậy.

Vân Sơ cúi đầu.

Nàng tới tìm Ân phi chủ yếu là vì Nhĩ ma ma chính là nhũ mẫu mà Ân phi tìm cho Sở Dực.

Nàng và Sở Dực đều là vãn bối.

Nếu không có Quách ma ma nhìn chằm chằm, lỡ xảy ra chuyện gì thì khó mà nói rõ được.

Hơn nữa vương phủ có rất nhiều chuyện phải giao tế với hoàng cung, nàng quả thật có chỗ không rõ, cũng cần Quách ma ma chỉ điểm một chút.

“Con là hài tử ngoan, không hiểu cũng không giả vờ hiểu.” Ân phi cười mở miệng: “Quách ma ma, ngươi đến vương phủ ở một thời gian đi.”

Khó có khi nhi tức chủ động tìm mẹ chồng xin người mà không sợ mẹ chồng gài tai mắt vào chỗ mình.

Bà ấy cảm thấy nhi tức này là người phóng khoáng rộng lượng, thật lòng với hài tử, đối với mẹ chồng cũng không một chút phòng bị.

Quách ma ma lúc này đã hơn sáu mươi, rất vui mừng vì bản thân còn hữu dụng, lập tức gật đầu nói: “Vâng, lão nô lập tức đi thu thập đồ vật.”

Vân Sơ hành lễ: “Đa tạ mẫu phi.”

Ân phi giữ Vân Sơ cùng Trường Sinh ở lại ăn cơm trưa rồi mới để bọn họ xuất cung, Quách ma ma cũng đi theo.

Sau khi đến vương phủ, Vân Sơ lập tức cho người quét dọn một đại viện tử cho Quách ma ma ở.

Vương phủ không có trắc phi thứ phi, rất nhiều viện tử còn bỏ trống, Quách ma ma vừa mới thu xếp xong chỗ ở thì Nhĩ ma ma đã tới thỉnh an.

Quách ma ma ngồi xuống, không nhanh không chậm uống trà, sau đó mới nói: “Theo lý thuyết thì vương phủ đã có Nhĩ ma ma ngươi, tại sao Vương phi lại đến chỗ Ân phi nương nương cầu người, đã xảy ra chuyện gì?”

Nhĩ ma ma cúi đầu nói: “Quách ma ma cũng biết mệnh của nữ nhi nhà ta không tốt, còn chưa gả đi mà trượng phu đã chết, góa chồng trước khi cưới, từ nhỏ nó đã hầu hạ ở vương phủ, ta nghĩ muốn cho nó về hầu hạ Vương phi, có lẽ là việc này đã chọc giận Vương phi nên Vương phi mới... Trời đất chứng giám, nếu ta có tâm tư kia thì sẽ không tìm nhà chồng cho Đinh Đông, không biết tại sao Vương phi lại hiểu lầm...”

Quách ma ma nhíu mày.

Ngày đầu tiên sau đại hôn, công chúa Khánh Hoa đã nhắc tới việc nạp trắc phi, hành động này của Nhĩ ma ma cũng có ý như vậy.

Bà ấy thờ ơ nói: “Đã mấy năm rồi ta không gặp Đinh Đông, gọi nàng ta tới đây cho ta nhìn thử.”

Nhĩ ma ma đang muốn cúi đầu lui ra để đi gọi nữ nhi thì Quách ma ma nhìn tiểu nha hoàn đứng phía sau nói: “Ngươi đi gọi Đinh Đông.”

“Đúng vậy.”

Tiểu nha hoàn lập tức đi mời người.

Nhĩ ma ma siết chặt ngón tay, vốn dĩ bà ta còn muốn dặn dò Đinh Đông vài câu, bây giờ cũng không còn cơ hội... Đinh Đông nhanh chóng đến viện tử của Quách ma ma.

“Thỉnh an Quách ma ma.”

Đinh Đông hành lễ, động tác theo quy củ không nhìn ra một chút lỗi sai.

Quách ma ma cười nói: “Đã mấy năm không ngươi, bất tri bất giác đã thành một nha đầu yêu kiều duyên dáng, ta nghe nói ngươi đang làm nha đầu tam đẳng ở chủ viện?”

Đinh Đông cúi đầu trả lời: “Dù là nha đầu tầng lớp nào thì chỉ cần có thể hầu hạ Vương phi thì đã là phúc khí lớn lao của ta.

Nhĩ ma ma nhẹ nhàng thở ra.

Nha đầu này ngày thường trông chẳng ra sao, không ngờ cũng biết nói mấy lời dễ nghe.

Quách ma ma gật đầu: “Ta nhớ rõ khi trước ngươi hầu hạ ở thư phòng của Vương gia, là đại nha hoàn nhất đẳng, hiện giờ đã có tuổi, chức vị lại thấp, thật không thích hợp.”

Nghe vậy, Đinh Đông đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.

Có Quách ma ma ra mặt nâng thân phận cho nàng ta, nàng ta cần gì phải sầu lo nữa...

“Nhưng nếu Vương gia đã lên tiếng bảo ngươi làm nha hoàn tam đẳng thì một hạ nhân như ta cũng không có tư cách thay đổi quyết định của Vương gia.” Quách ma ma cúi đầu.

Bà ấy chỉ thử một chút là đã nhìn ra tâm tư của Đinh Đông.

Nhưng ngẫm lại cũng phải, tuy Đinh Đông từng được hứa gả nhưng cuối cùng vẫn chưa gả ra ngoài, muốn thành thị thiếp trong hậu viện vương phủ cũng là bình thường.

Nghĩ như vậy, Quách ma ma chỉ mỉm cười.

Một nữ tử có thân phận như Đinh Đông cũng dám mơ làm nữ nhân của Vương gia, rốt cuộc là lấy tự tin ở đâu ra?

Bà ấy nhớ tới buổi sáng đầu tiên sau ngày đại hôn, Vương gia đưa Vương phi tiến cung thỉnh an Ân phi, công chúa Khánh Hoa vừa nhắc tới việc nạp trắc phi thì đã bị Vương gia hạ thể diện.

Sớm muộn gì thì chuyện nạp trắc phi này cũng bị nhắc tới, chẳng lẽ còn khúc chiết như việc cưới chính phi sao?

Có thể thử Đinh Đông này một chút, coi như giúp Ân phi nương nương bài ưu giải nạn.

Quách ma ma chậm rãi uống ngụm trà.

Nếu Đinh Đông có thể lọt vào mắt Vương gia thì quyền lực trong tay Nhĩ ma ma không thể lớn như vậy, nếu không sẽ thành một mối uy h.i.ế.p lớn cho Vương phi.

“Hiện giờ vương phủ đã có Vương phi, Nhĩ ma ma không tiện chấp chưởng công việc trong phủ nữa.” Quách ma ma mở miệng nói: “Ta sẽ tìm cho Vương phi vài người rồi dạy dỗ một phen, chờ đến khi bọn họ có thể tiếp nhận được công việc thì các ngươi cũng bàn giao cho họ đi.”

Nhĩ ma ma nghe như sét đánh ngang tai.

Bà ta cho rằng Quách ma ma chỉ tới gips Vương phi xử lý vương phủ, bà ta chỉ cần biểu hiện cho tốt là được.

Bà ta không ngờ ngày đầu tiên Quách ma ma tới đây đã thu lại quyền quản gia của bà ta, vậy bà ta có khác gì những ma ma khác?

Bà ta mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng Quách ma ma lại phất phất tay, bà ta chỉ có thể không cam lòng lui xuống.

Chiều muộn, Quách ma ma đến chủ viện gặp Vân Sơ, bảo Vân Sơ sắp xếp cho bà ấy bốn người.

Bên cạnh Vân Sơ trừ bốn nha đầu ra thì còn có bốn bà tử hồi môn, người nào cũng có thể gánh vác công việc, nàng để bốn bà tử này theo Quách ma ma học tập.

Bốn bà tử này biết Vương phi có thể lấy được quyền quản gia của vương phủ hay không thì đều dựa vào bọn họ, do đó bọn họ học tập vô cùng nghiêm túc.

Nhĩ ma ma hoàn toàn rảnh rỗi.

Không chỉ bà ta mà quyền lực trong tay quản sự bà tử mà bà ta đề bạt cũng lần lượt chuyển giao cho bốn bà tử hồi môn của Vân Sơ.

“Nhĩ ma ma, cứ như vậy là không được đâu...” Đám bà tử quản sự mặt như đưa đám nói: “Mấy người bọn ta như thế cũng thôi đi, ngài chính là nhũ mẫu của Vương gia, đã khiến bao nhiêu người chê cười rồi.”

Sắc mặt Nhĩ ma ma vô cùng khó coi.

Nếu Vương phi trực tiếp lấy đi quyền quản gia của bà ta thì bà ta có hàng trăm cách để khiến Vương phi khổ nói không nên lời, bởi vì bà ta là nhũ mẫu của Vương gia, là trưởng bối.