Sau khi Vân Sơ dọn về Vân gia, đã bốn năm ngày không được gặp Sở Dực, ngày nào cũng bị Lâm thị bắt ngồi trong phòng thêu giá y với tú nương.
Nàng cũng không kiên nhẫn ngồi thêu mà lại sai người đến phương nam một chuyến, chờ lúc cha nàng đến phương nam thì có thể độn thêm một ít lương thực, có thể cứu tế cho một số bá tánh gặp tai họa... Nhưng bây giờ Vân gia đang đứng trên cành cao, không nên đơn độc quyên lương mà nên quyên chung với các đại thần khác, thông qua Hộ bộ để thể hiện một phần tâm ý.
Rất nhanh đã đến ngày đính hôn, cũng là ngày nhà trai hạ sính.
Bình Tây Vương mang theo mấy trăm thị vệ, từ phủ Bình Tây Vương một đường tới cổng lớn Vân phủ.
Người đi đằng trước đã tới nơi mà người phía sau vẫn còn ở góc cua trên phố đông, đội ngũ đỏ rực mênh m.ô.n.g cuồn cuộn chiếm hết đường phố, khiến người ta không khỏi chắt lưỡi.
“Trời ơi, đây là bao nhiêu sính lễ vậy?”
“Không phải Bình Tây Vương không muốn cưới vợ sao, sao trông hắn có vẻ rất vội vàng.”
“Ngươi không biết đó thôi, quốc sư tân nhiệm đã nói Bình Tây Vương cùng Vân tiểu thư là duyên trời tác hợp, nếu hắn không cưới Vân tiểu thư thì sẽ phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại.”
“Hơn nữa Vân gia bây giờ thịnh vượng như vậy, Trụ Quốc đại tướng quân, Đại tư mã, hai chức quan này quá lợi hại, hơn nữa Vân tướng quân còn trẻ, chắc cũng phải nhậm chức hai mươi ba mươi năm nữa, Vân gia ít nhất còn có thể phong quang hơn ba mươi năm, Bình Tây Vương cưới nữ nhi Vân gia cũng không lỗ.”
“Nhưng Vân đại tiểu thư từng gả cho người ta, hoàng tử cưới người từng thành thân quả là có chút mất mặt.”
“Ngươi nhìn đống sính lễ này xem, có còn thấy mất mặt không?”
“Qúa phô trương, còn hơn cả Thái Tử Phi năm đó, không biết của hồi môn sẽ như thế nào...”
Sính lễ cuồn cuộn như nước chảy được nâng vào Vân gia, khiến người ta hâm mộ không thôi.
Lâm thị cũng sợ ngây người.
Mấy thứ này cộng lại e phải tới bảy mươi tám mươi ngàn lượng bạc, cả kinh thành không tìm được người thứ hai.
Một người có thật lòng hay không, nếu chỉ nhìn bằng mắt thường thì khó có thể nhìn ra, nhưng có thể cảm nhận từ những hành động.
Lâm thị sự tin tưởng quyết tâm muốn cưới nữ nhi của Bình Tây Vương.
Sở Dực đã mấy ngày không được gặp Vân Sơ, hắn khụ khụ nói: “Vân phu nhân, có thể cho ta gặp mặt Vân tiểu thư một lần không, ta còn có sính lễ khác muốn đưa cho nàng.”
Lâm thị căn bản không thể từ chối, quay đầu bảo quản gia đi mời Vân Sơ tới.
Vân Sơ nhìn thấy hơn một trăm rương đỏ bày đầy trong sân, nàng không nhịn được xoa xoa ấn đường, đã nói là phải khiêm tốn mà, sao nam nhân này còn phô trương như vậy chứ.
Sở Dực đến gần nàng, thấp giọng nói: “Cả kinh thành đều nói ta vì rất nhiều nguyên nhân nên mới cưới nàng, ta muốn nói cho bọn họ biết, sự thật không phải như vậy.”
Hiện giờ hôn sự đã chắc chắn, hắn không cần giấu diếm tình cảm của mình.
Hắn muốn nàng trở thành nữ nhân được cả kinh thành hâm mộ.
Muốn người khác biết được dù nàng gả lần hai nhưng nàng xứng đáng với những thứ tốt nhất thế gian.
Sở Dực lấy một hộp nhỏ trên tay quản gia đưa cho nàng: “Ở đây là tất cả sổ sách khế ước của điền trang, bất động sản và cửa hàng của ta, còn có giấy tờ của tiền trang và lệnh bài điều động ám vệ phủ binh, mấy thứ này đều là sính lễ của ta, Sơ nhi, nàng nhận lấy đi.”
Vân Sơ ngạc nhiên.
Giao điền trang bất động sản cửa hàng cho nàng xử lý cũng là chuyện bình thường nhưng phủ binh và ám vệ là át chủ bài lớn nhất của một hoàng tử, hắn lại giao hết vào tay nàng.
Hắn không sợ...
“Sơ nhi, nàng đáng giá.”
Vân Sơ cảm thấy trong lòng ấm áp.
Nàng ổn định tinh thần, ngẩng đầu, nói: “Hiện giờ phương nam gặp địa chấn, sao chàng lại phô trương hạ sính như vậy, chắc chắn sẽ bị Ngự Sử Đài buộc tội, chàng...”
“Yên tâm.” Sở Dực cầm tay nàng: “Trước khi hạ sính ta đã quyên tặng mười ngàn lượng bạc trắng cho phương nam.”
“Khụ khụ khụ khụ!” Vân Tư Lân nghe nói Bình Tây Vương tới hạ sính thì lập tức quay về, kết quả vừa về tới đã thấy Sở Dực đang nắm tay nữ nhi nhà mình, ông ấy tức khắc bước tới đẩy ra: “Còn chưa thành thân đâu, nhão nhão dính dính...”
Thời gian nhoáng cái đã đến cuối tháng hai. Mùa xuân năm nay tới rất sớm, trên những nhánh cây đã xuất hiện mầm non mới, hoa cỏ nở rộ trong gió chào đón mùa xuân.
Vân Sơ gần như một đêm không ngủ, vừa mới lim dim được một lúc thì đã bị lay tỉnh.
“Sơ nhi, đừng ngủ nữa, mau dậy nào.”
Thấy Vân Sơ cuộn người vào chăn, Lâm thị chỉ đành xốc hết cả chăn gối lên.
“Hôm nay là ngày đại hỉ của con, đừng để lỡ giờ lành, Thính Tuyết Thính Phong, kéo chủ tử các ngươi dậy.”
Hai nha hoàn lập tức bước lên, một trái một phải đỡ Vân Sơ ngồi dậy.
Vân Sơ gian nan mở mắt.
Đêm qua mấy phụ nhân trong tộc tới đây nói với nàng một số điều về đạo phu thê cho đến tận nửa đêm.
Tuy nàng đã từng gả một lần nhưng không đồng nghĩa với việc nàng dày dặn kinh nghiệm, khẩn trương vẫn cứ là khẩn trương, không ngủ được vẫn là không ngủ được.
Nàng nghĩ tới rất nhiều chuyện, cả chuyện đời trước và chuyện kiếp này, từng sự kiện cứ lướt trong đầu nàng như cưỡi ngựa xem hoa...
Vân Sơ ngồi trước gương, hai hỉ bà ngũ phúc giúp nàng trang điểm, miệng nói rất nhiều lời chúc phúc.
Chờ đến khi trang điểm xong thì nàng cũng đã tỉnh táo, được hỉ bà hầu hạ mặc giá y rườm rà phức tạp.
Giá y này hoàn toàn không giống sáu năm trước.
Khi đó nàng gả thấp, vì cố kỵ mặt mũi của Tạ gia nên giá y cũng được may thêu theo quy chế hàn môn, không đủ khí khái.
Còn chiếc giá y lúc này...
Vì hôn sự quá gấp gáp nên Lễ bộ đã sắp xếp thêm tú nương tới phụ giúp tú nương của Vân gia, một trăm vị tú nương đã dùng thời gian một tháng để hoàn thành chiếc giá y tinh xảo hoa lệ này.
Toàn bộ giá y được thêu từ chỉ vàng và chỉ bạc, đồ án uyên ương, bách hoa, song hỉ, đoàn chi... hàm ý bách niên hảo hợp, hạnh phúc mỹ mãn.
“Thật là đẹp mắt!” Hỉ bà không nhịn được ngợi khen: “Mặc chiếc giá y này vào, danh hào đệ nhất mỹ nhân kinh thành cũng không xứng với tiểu thư.”
Lúc này ngoài trời đã sáng tỏ.
Mấy phụ nhân của Vân gia sôi nổi bước vào thêm hồi môn cho Vân Sơ.
Đa số là một cây vải, một chiếc trâm, hoặc là một cái vòng tay, đều có ý nghĩa như nhau.
Vân Nhiễm đã xuất giá cũng trở lại, còn cố ý thêm trang cho đích trưởng tỷ, ngoài một bộ trang sức thì còn có một chiếc yếm đỏ mà nàng ấy đích thân thêu cho Vân Sơ.
Vân Sơ cười hỏi: “Gần đây sống thế nào?”
Vân Nhiễm kề sát vào tai Vân Sơ, thẹn thùng nhỏ giọng nói: “Mấy hôm trước đại phu đã chẩn đoán ta mang thai, chỉ mới hơn một tháng, tướng công nói trước ba tháng không thể nói cho người khác, ta chỉ nói cho mẫu thân và trưởng tỷ, tỷ phải giữ bí mật đó.”
Vân Sơ nhìn bộ dáng của thứ muội, nụ cười tràn ngập sắc xuân, thành hôn đã hơn bốn tháng mà vẫn còn có thể tươi cười như vậy, đủ để nhìn ra Đới gia đối xử với nàng ấy không tệ.
Nàng giúp thứ muội có được một cuộc hôn nhân mới tràn ngập hạnh phúc, ắt hẳn nàng cũng sẽ hạnh phúc như vậy.
Một đám người đang trò chuyện với Vân Sơ thì bỗng nghe thấy tiếng pháo nổ ở tiền viện.
Vân Sơ biết Sở Dực đã tới rồi.
Khách khứa sớm đã đứng đầy trong Vân phủ, còn có rất nhiều tân khách đang lục tục đi vào, xe ngựa đều đỗ ngay trước cửa, bọn hạ nhân phải đứng thông đường, cũng may không ảnh hưởng đến đội ngũ đón dâu.
Tiếng pháo vang lên từng đợt, chiêng trống thanh vang trời.
Sở Dực mặc y phục tân lang đỏ thẫm, xoay người nhảy xuống đại mã cũng được đeo cầu hoa đỏ ở trên đầu.
Ở cổng lớn Vân gia, ngoài khách khứa ra thì còn có nam nhi của Vân gia, là Vân Trạch dắt theo bảy tám huynh đệ Vân gia chặn hết cửa lớn.
Đây là một trong những phong tục cưới gả của kinh thành, lúc nhà trai tới đón dâu, huynh đệ nhà gái sẽ ra đề mục khảo nghiệm nhà trai, vượt qua thì mới được đưa tân nương tử đi.
Bà mối nói vài câu cát tường xong thì Sở Dực mới tiến lên, chắp tay nói: “Vân đại nhân, xin chỉ giáo.”