Hoàng đế nhìn hắn với ánh mắt thưởng thức, nếu Đinh Nhất Nguyên lập tức đồng ý, có lẽ ông ta sẽ hoài nghi một chút.
Ông ta nắn vuốt ngón tay nói: “Đinh tiên sinh có thể tính được địa long xoay người, đủ để chứng minh bản lĩnh của Đinh tiên sinh, nếu Đinh tiên sinh làm quốc sư thì đó là phúc của bá tánh Đại Tấn, trẫm hy vọng Đinh tiên sinh cân nhắc một chút.”
Đinh Nhất Nguyên ra vẻ suy tư rồi ngẩng đầu nói: “Một khi đã vậy thì để thảo dân hỏi ý trời đi.”
Hắn lấy ra ba đồng tiền, ngồi xuống đất, tư thế xem bói giống hệt ba ngày trước, hắn quan sát một lúc rồi nói: “Xem ra nửa đời sau của ta phải ở lại hoàng thành rồi, đây là mệnh số của ta.”
Hoàng đế vô cùng vui vẻ.
Lúc nãy ông ta còn nghĩ nếu Đinh Nhất Nguyên vẫn từ chối làm quốc sư, ông ta có cần dùng đến thánh chỉ hay không.
Ông ta lo lắng nếu dùng thánh chỉ giữ người thì sẽ khiến Đinh Nhất Nguyên bất mãn rồi làm chuyện bất trung với Đại Tấn.
Cũng may, ông trời cũng đứng về phía Đại Tấn, kết quả như vậy có thể nói là vui mừng khôn xiết.
“Nhưng mà ——”
Đinh Nhất Nguyên đột nhiên mở miệng.
Hoàng đế khựng lại: “Nhưng mà cái gì?”
Đinh Nhất Nguyên ho khan nói: “Thảo dân học nghệ không tinh, chỉ tâm đắc với chuyện đoán mệnh này, nhưng Khâm Thiên Giám ngoài đoán mệnh ra thì vẫn còn những việc khác như suy tính hiện tượng thiên văn, chế định lịch pháp, thúc đẩy công việc, thảo dân chỉ học được da lông, e là khó đảm nhiệm...”
“Khâm Thiên Giám có giám chứng, phó giám và chủ bộ, những việc này không cần quốc sư đi làm.” Hoàng đế lớn tiếng nói: “Cao công công, truyền ý chỉ của trẫm, phong Đinh Nhất Nguyên làm quốc sư của Khâm Thiên Giám, lập tức bố cáo thiên hạ.”
Cao công công lập tức lĩnh mệnh đi làm.
Đinh Nhất Nguyên chắp tay nói: “Phàm đã là chuyện đã qua thì đều trở về với cát bụi, chuyện Kỳ quốc sư bóp méo thiên mệnh vẫn còn xoay chuyển được hai việc, một là địa chấn phương nam, chỉ cần triều đình tập trung cứu tế, trấn an dân oán, giảm lượng bá tánh trôi dạt khắp nơi thì sẽ giảm nhẹ được trời phạt.”
Hoàng đế gật đầu.
Bảy ngày trước Đinh Nhất Nguyên tính ra quẻ tượng này, ông ta đã lệnh cho Hộ bộ phân công cho các nơi tiếp giáp Hồ Châu điều động một lượng lớn lương thực, lại có Khải Thành Nam Cương vừa mới thu về, kho lúa có hơn ba triệu cân lương thực, hoàn toàn đủ để cứu tế.
Ông ta không nhịn được hỏi: “Vậy chuyện thứ hai là gì?”
“Thảo dân tính ra, Kỳ quốc sư đã làm hỏng một đoạn nhân duyên trời định.” Đinh Nhất Nguyên chậm rãi mở miệng nói: “Nam, chủ sát, tài tinh nhược, mệnh đã chú định cô độc cả đời, nữ, mệnh quan tinh nhược, gả chồng tất khắc phu, nếu xem bát tự thì hai người này quả thật không nên kết đôi với ai. Nhưng nếu đặt hai bát tự này ở cạnh nhau thì có thể nhìn ra mệnh tài tinh của nam nhân chịu ảnh hưởng từ quan tinh của nữ nhân lại trở nên rực rỡ lấp lánh, đây là mệnh lý duyên trời tác hợp, là một mối nhân duyên hoàn mỹ mà trời cao đã định sẵn.”
Hắn vừa nói thế thì mọi người đều hiểu ra người đang được đề cập tới là ai.
Quả nhiên, Đinh Nhất Nguyên lập tức nói tiếp: “Bát tự của Bình Tây Vương và trưởng nữ Vân gia vô cùng thích hợp, Kỳ quốc sư lại tính ra bát tự tương khắc, đây là ác ý bóp méo thiên mệnh, còn vì sao Kỳ quốc sư làm như vậy, thảo dân thật sự tính không ra.”
Nghe vậy, Vân Tư Lân bước ra nói: “Hoàng Thượng, với tình hình của Vân gia lúc đó quả thật không nên liên hôn với hoàng tử, hôn sự chưa định ra mà đã có người đứng ở giữa gây khó dễ, nếu hôn sự thành thì không biết sẽ còn gây ra bao nhiêu phong ba.”
Sở Dực cũng chắp tay nói: “Phụ hoàng, nhi thần tình nguyện cô độc một mình, vĩnh viễn không cưới thê tử. Hiện giờ phương nam xảy ra địa chấn, nhi thần nguyện đến đó cứu tế!”
Hoàng đế vẫn giữ nguyên nét mặt.
Vân gia đã biểu lộ quyết tâm không dính vào tranh đấu hoàng quyền, ông ta cũng nên tín nhiệm Vân gia.
Nếu vì sự nghi ngờ của bản thân mà phá hỏng một mối nhân duyên trời ban, dù bây giờ Vân gia không nói gì nhưng sau này thì sao?
Nhìn trưởng nữ Vân gia cả đời lẻ loi hiu quạnh, trong lòng Vân gia sẽ không oán hận sao?
Nam tử Vân gia c.h.ế.t trận sa trường, nữ nhi Vân gia không nên chịu khổ mới phải.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào sân.
Tuyết trên mái nhà đã tan ra, từng giọt nước rơi tí tách.
Thời tiết vẫn còn lạnh, Vân Sơ ngồi trong noãn các xem sổ sách, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn hai đứa nhỏ đang đuổi bắt nhau ngoài sân. “Tiểu thư, thánh chỉ trong cung tới!”
Thính Phong hấp tấp chạy từ tiền viện vào.
Bên kia cổng tò vò, Trình tổng quản chạy tới nói: “Vân tiểu thư, trong cung tới tuyên chỉ cho Vương gia, lão nô đưa hai tiểu chủ tử đến tiền viện tiếp chỉ.”
Vân Sơ đã đoán được nội dung của thánh chỉ.
Nàng nhanh chóng thay một bộ xiêm y thích hợp rồi theo nha hoàn tới tiền viện.
Người tới tuyên chỉ là Cao công công bên cạnh hoàng đế.
“Vân tiểu thư xin nghe chỉ.”
Vân Sơ lập tức quỳ xuống.
“Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu rằng, nghe nói nữ nhi Vân Sơ của Trụ Quốc đại tướng quân kiêm Đại tư mã, tĩnh dung uyển nhu, vô đãi tuần hoàn, hữu nghị gia nhân, là duyên trời tác hợp của Bình Tây Vương, để thành toàn cho một mối nhân duyên, nay phong nữ nhi Vân gia Vân Sơ làm Bình Tây Vương phi, quốc sư tân nhiệm đã tính ra ngày hai mươi tám tháng hai là ngày hoàng đạo, là ngày tốt để thành hôn, khâm thử!”
“Mệnh phụ tiếp chỉ!”
Vân Sơ đưa tay cao qua đầu, nhận lấy thánh chỉ.
Mà cách một bức tường, Sở Dực cũng đã nhận được thánh chỉ.
Người đến truyền chỉ cho hắn chính là Lễ bộ Thượng thư Khâu đại nhân, Khâu đại nhân nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày, đã nhăn tới mức có thể kẹp c.h.ế.t một con ruồi: “Hiện giờ là trung tuần tháng một, đại hôn định vào hạ tuần tháng hai, chỉ có thời gian một tháng, thật sự là quá gấp gáp, nếu Lễ bộ có chỗ nào sơ suất không được chu toàn, xin Vương gia khoan thứ giúp!”
Sở Dực cảm thấy vẫn còn quá chậm.
Nếu không phải tháng này không có ngày hoàng đạo, hắn thật hận không thể cưới Vân Sơ về nhà ngay ngày mai.
Quãng thời gian này thật quá gian nan.
Hắn mở miệng dò hỏi: “Xin hỏi Khâu đại nhân sau khi tứ hôn, ta cần phải làm gì?”
Khâu đại nhân vuốt râu nói: “Nhi nữ hoàng thất thành hôn đều là chuyện của Lễ bộ, tất cả mọi chuyện cứ giao cho Lễ bộ xử lý, Vương gia chỉ cần xử lý cho xong công vụ, chờ đến ngày tới Vân gia đón dâu là được.”
Sở Dực đổi một câu hỏi khác: “Nhà huân quý ở kinh thành cưới quý nữ sẽ phải làm những chuyện gì?”
“Ít nhất phải là tam môi lục sính.” Khâu đại nhân trình bày rõ ràng: “Cần phải mời ba bà mối, một người bên nhà trai, một người bên nhà gái, còn một người đứng giữa bắc cầu giật dây, lục sính chính là nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kỳ, nghênh thân, mỗi một giai đoạn đều là quy củ từ xưa truyền lại... Đúng rồi, Vương gia hỏi cái này làm gì?”
Người hoàng thất cưới vợ chỉ cần một tờ thánh chỉ tứ hôn là đủ, căn bản không cần tam môi lục sính.
Sở Dực sai người lấy giấy và bút mực, đặt lên bàn: “Vậy mời Khâu đại nhân ghi lại rõ ràng những quy trình đó.”
Khâu đại nhân khó mà tin nổi.
Chẳng lẽ Bình Tây Vương muốn dùng tam môi lục sính nghênh thú Vân tiểu thư sao?
Sở Dực quả thật là có kế hoạch như vậy.
Hắn cầm lấy quy trình đã được Khâu đại nhân viết tỉ mỉ rồi nói với Trình tổng quản: “Lập tức đi mời bà mối tốt nhất kinh thành.”
Lúc người Vân gia còn chưa kịp phản ứng thì bà mối Sở Dực mời đã tới cửa, lần đầu bà mối tới nhà chính là để dò hỏi ý tứ của nhà gái, bây giờ thánh chỉ đã hạ rồi, còn hỏi được gì nữa, cũng chỉ là lên sân khấu một chút, biểu đạt sự coi trọng của nhà trai mà thôi.
Ngày hôm sau, bà mối tới cửa lần hai, đây chính là giai đoạn thứ hai, vấn danh, bà mối tới lấy bát tự của Vân Sơ bát tự, sau đó là nạp cát, cũng chính là mời quốc sư vừa mới nhậm chức dâng bát tự lên trước bài vị của tổ tông hoàng thất.
Bát tự của hai bên sẽ được cung phụng ở từ đường ba ngày, nếu sau ba ngày mà không xảy ra chuyện gì thì chính là đại cát đại lợi.
Sau ba ngày này thì sẽ đến nạp chinh, cũng chính là lễ đính hôn.
Vì để tiện cho hôn sự, Vân Sơ bị Lâm thị cưỡng chế dọn về Vân gia, vì nếu nàng cứ ở viện tử kia thì Lâm thị vẫn thấy rằng chẳng khác gì nàng và Sở Dực ở cùng một chỗ.
Từ xưa đến nay đã có quy củ nam nữ trước khi thành thân sẽ không được gặp mặt.