Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 302




“Vân Sơ!” Sở Dực đột nhiên đứng lên, đi đến trước mặt nàng: “Nàng nguyện ý gả cho ta, thật sự nguyện ý làm thê tử của ta, đúng không?”

Từ trước đến nay, hắn đều đang lót đường cho một ngày như vậy trong tương lai.

Hắn nghĩ nếu Vân Sơ nguyện ý gả cho hắn, như vậy mọi thứ đều là nước chảy thành sông.

Nếu Vân Sơ từ chối, hắn cũng có thể thuận thế đời này không cưới, cả đời cứ ở cạnh nàng như vậy, bảo vệ nàng như vậy.

Nhưng ngay lúc hắn không có bất kỳ phòng bị nào, nàng lại tặng hắn tín vật đính ước.

Nàng còn mỉm cười nhìn hắn.

Trong đôi mắt như trăng non của nàng toàn là hình bóng của hắn.

Hắn tin trong lòng nàng có hắn.

Nhận thức này khiến Sở Dực mừng rỡ như điên.

Rốt cuộc hắn cũng không khống chế được nữa, cúi người ôm eo Vân Sơ, hôn lên đôi môi đỏ mọng mềm mại của nàng.

Cảnh tượng trong giấc mơ của hắn cuối cùng cũng thành hiện thực.

Hắn luyến tiếc không muốn buông tay.

Quấn quýt lưu luyến.

Dây dưa cọ xát.

“Trời ạ, phụ vương đang làm gì vậy?”

Một âm thanh đột nhiên vang lên từ phía sau.

Ngay sau đó, Trình Tự băng cửa bước vào, thấy một màn như vậy thì tức khắc sợ ngây người: “Vương gia dũng mãnh quá!”

Thính Tuyết nhanh chóng bế tiểu quận chúa, một tay khác dắt tay Sở Hoằng Du đi ra ngoài: “Tiểu thế tử, Tuyết Lang đã tới rồi, chúng ta đi chơi với Tuyết Lang nào...”

Nàng ấy đưa hai đứa nhỏ ra ngoài thì lại thấy Trình Tự vẫn còn ngây ngốc đứng đó quan sát hai vị chủ tử.

Nàng ấy tức giận nói: “Tên ngốc to con, ra đây, đóng cửa!”

Trình Tự như tỉnh giấc mộng, vội vàng xoay người rời khỏi đó, thuận tay đóng cửa phòng khách.

“Trình Tự thúc thúc, Thính Tuyết cô cô, phụ vương và mẫu thân đang làm gì vậy?” Sở Hoằng Du tò mò mở to mắt: “Tại sao không thể ở lại vậy?”

Thính Tuyết đỏ mặt..

Nàng ấy thật không biết phải trả lời vấn đề này thế nào.

Trình Tự gãi gãi ót: “Cái này, tiểu thế tử, chờ ngài trưởng thành thì sẽ biết.”

Hắn nói xong thì lại nhìn về phía Thính Tuyết, phát hiện đôi môi của Thính Tuyết cũng đỏ mọng nổi bật giữa ngày tuyết.

Hắn không khỏi l.i.ế.m môi.

Trong phòng khách, gương mặt Vân Sơ đỏ như gấc.

Nàng cũng không dám tin bản thân lại làm ra chuyện lớn mật như vậy.

Nàng ngẩng đầu trừng mắt nhìn Sở Dực.

Nhưng ánh mắt này đối với Sở Dực mà nói lại không có chút sát thương nào, sóng mắt lưu chuyển, câu hồn đoạt phách.

Hầu kết của hắn trượt lên trượt xuống: “Lúc nãy, thật xin lỗi.”

Vân Sơ tỏ vẻ trấn định ngồi thẳng người, sửa sang mấy sợi tóc bay tán loạn, nghiêm mặt nói: “Vương gia...”

Mới vừa mở miệng, Sở Dực đã ngắt lời nàng: “Xưng hô Vương gia thế này quá mức xa lạ, nàng gọi ta là Dực lang, ta gọi nàng là Sơ nhi.”

Cổ họng Vân Sơ như bị chặn lại.

Tiếng gọi Dực lang này, nàng thật sự là khó nói thành lời.

Nàng tiếp tục nói: “Về chuyện hôn sự, chàng nghĩ thế nào?”

“Hôn sự sẽ được định ra trước trừ tịch.” Sở Dực bình tĩnh nhìn nàng: “Đầu xuân sang năm sẽ tiến hành hôn sự, có được không?”

Nói cách khác là chỉ còn khoảng hai tháng nữa là tới ngày đại hôn.

Nghe có vẻ hơi vội vàng nhưng Vân Sơ lại không cảm thấy gấp gáp.

Nếu đã quyết định gả cho nam nhân này thì phải mau chóng thúc đẩy hôn sự, tránh cho đêm dài lắm mộng, xảy ra chuyện bất ngờ.

Hơn nữa nàng cũng muốn quang minh chính đại cùng hai đứa nhỏ xuất hiện trước mặt mọi người, muốn nghe bọn nhỏ đường đường chính chính gọi nàng một tiếng mẫu thân. Vốn là những chuyện chưa từng dám nghĩ tới nhưng bây giờ lại có thể chờ mong như vọng, loại cảm giác này thật sự quá tốt đẹp.

“Sơ nhi, nàng cứ bận rộn công việc của nàng đi, chuyện hôn sự cứ việc giao cho ta là được.” Ngữ khí của Sở Dực vô cùng dịu dàng, duỗi tay sờ mặt Vân Sơ: “Ta sẽ dựa theo lễ pháp quy chế tới Vân gia cầu hôn, tam môi lục sính, tam thư lục lễ, kiệu tám người nâng, cưới nàng vào cửa...”

Vừa dứt lời thì ngoài cửa đã vang lên âm thanh của Trình Tự: “Vương gia, nữ nhân kia bị người của Cung Hi Vương trói đi rồi...”

Khóe môi Sở Dực gợi lên tươi cười.

Nhị ca tốt của hắn quả nhiên không làm hắn thất vọng.

“Sơ nhi, ta tiến cung một chuyến, chắc tới sáng mai mới trở về, nàng nghỉ ngơi sớm đi.”

Hắn khom lưng hôn lên trán Vân Sơ, sau đó đẩy cửa đạp lên nền tuyết rời đi.

Bóng đêm ngày càng sâu.

Tuyết đã sớm ngừng rơi, bầu trời đêm quang đãng, ánh sao đêm lập lòe.

Ánh trăng chiếu vào tường cung khiến cung điện nguy nga càng thêm lặng lẽ u tịch.

Một khắc trước khi cửa cung khóa lại, Sở Dực giục ngựa chạy như bay vào hoàng thành, không màng Ngự Lâm Quân ngăn cản, hắn cố chấp xâm nhập hoàng cung, đến thẳng tẩm cung của hoàng đế.

“Vương gia, Hoàng Thượng đã ngủ rồi, chuyện to bằng trời cũng phải chờ đến sáng mai...”

Cao công công đứng trước cửa tẩm cung ngăn cản, tận tình khuyên bảo.

Sở Dực cao giọng nói: “Phụ hoàng, nhi thần vì tình nghĩa giữa Đại Tấn và Hồng Nam, đồng ý cưới công chúa làm Vương phi, tại sao phụ hoàng lại nhẫn tâm ra tay với người trong lòng của nhi thần! Nàng chỉ là một nữ tử nhu nhược, nàng cái gì cũng không hiểu, cầu xin phụ hoàng thả nàng ra!”

Âm thanh của hắn truyền vào trong điện khiến hoàng đế đang hưng phấn như bị dội một thau nước lạnh.

Chu mỹ nhân tức giận không thôi, hậu cung ba ngàn giai lệ, vất vả lắm mới tới lượt nàng ta thị tẩm, vừa mới bắt đầu thì đã bị động tĩnh bên ngoài phá hỏng.

Nhưng vị đang ở bên ngoài là Bình Tây Vương, là hoàng tử được Hoàng Thượng coi trọng, trong lòng nàng ta dù có oán giận cũng không dám nói ra.

Hoàng đế ngồi dậy, tức giận nói: “Tối thế này rồi, nháo cái gì mà nháo?”

“Phụ hoàng muốn nhi thần làm gì thì nhi thần sẽ làm cái đó!” Ngữ khí của Sở Dực vô cùng khẩn trương và bi thương: “Đời này nhi thần đã phụ lòng nàng, tuyệt đối không thể để nàng vì nhi thần mà mất mạng...”

Hoàng đế chỉ cảm thấy sọ não phát đau.

Ông ta hoàn toàn không hiểu tiểu tử ngoài kia đang nói cái gì.

Nhưng ông ta có thể nghe ra tiểu tử kia đang rất sốt ruột, cứ như đã xảy ra chuyện gì đó rất lớn.

Hoàng đế chỉ đành khoác long bào, lạnh lùng nói: “Vào trong nói chuyện.”

Cao công công bước lên mở cửa tẩm cung.

Sở Dực cất bước đi vào, ngửi được mùi Long Tiên Hương, ánh mắt liếc qua đã nhìn thấy Chu mỹ nhân đang hầu hạ bên cạnh hoàng đế, hắn cảm nhận được sự oán giận sâu sắc trên người mỹ nhân.

“Rốt cuộc là chuyện gì mà khiến con nửa đêm không màng lễ nghĩa xông vào tẩm điện của trẫm?” Hoàng đế lạnh giọng nói: “Nếu con không nói rõ nguyên nhân thì đừng trách trẫm lại thưởng cho con hai mươi đại bản.”

Sở Dực quỳ thụp xuống đất: “Xin phụ hoàng thả nàng!”

“Thả ai?” Hoàng đế ấn huyệt Thái Dương: “Con nói rõ ràng cho trẫm!”

Sở Dực ngẩng đầu: “Người trong lòng của nhi thần, nàng vốn dĩ đang ở phủ Bình Tây Vương phủ, người có thể lặng yên mang nàng rời khỏi phủ Bình Tây Vương ngoài phụ hoàng ra thì còn có ai?”

“Làm càn!” Hoàng đế tức giận nói: “Trong lòng con trẫm là người trước mặt nói thế này sau lưng lại làm thế kia, không màng đạo lý sao? Nếu trẫm muốn động vào người trong lòng của con thì còn phải chờ tới hôm nay à? Nam nhân háo sắc, lòng yêu cái đẹp, người nào chẳng vậy, trẫm và mẫu thân của con đã thương lượng cho con nạp người trong lòng làm trắc phi, con thật là khiến trẫm phí công lo lắng cho con mà!”

Sở Dực giả vờ lộ vẻ m.ô.n.g lung: “Không phải phụ hoàng thì là ai?”

Hoàng đế lạnh lùng nói: “Cao công công, lập tức sắp xếp Ngự Lâm Quân đi tra!”

Cao công công lĩnh mệnh, xoay người đi an bài công việc.

Náo loạn ầm ĩ như vậy đương nhiên cũng khiến Hoàng Hậu bị kinh động, đêm khuya thế này còn đưa người chạy tới tẩm điện của hoàng đế.

Nhìn thấy Chu mỹ nhân đang đứng đó, Hoàng Hậu nhàn nhạt mở miệng: “E là Hoàng cũng không còn tâm tư kia nữa, Chu mỹ nhân trở về nghỉ ngơi đi.”

Chu mỹ nhân: “...”

Tuy rằng nàng ta tới thị tẩm, tuy việc thị tẩm bị ngắt ngang khiến nàng ta có hơi bực bội, nhưng bây giờ nàng ta cũng muốn xem náo nhiệt.

Nàng ta muốn biết ai là người bắt ái nhân của Bình Tây Vương, càng muốn biết nàng kia có bao nhiêu quốc sắc thiên hương, tại sao lại khiến Bình Tây Vương si mê như thế...

Nhưng Hoàng Hậu đã nói vậy, nàng ta cũng không dám phản kháng, chỉ đành lưu luyến dời bước rời khỏi đó.

Ước chừng nửa canh giờ sau, thủ lĩnh Ngự Lâm Quân tới hội báo: “Bẩm báo Hoàng Thượng, vi thần dẫn người điều tra xung quanh phủ Bình Tây Vương, phát hiện dấu vết của Công Tôn gia.”

“Cái gì?” Hoàng Hậu kinh ngạc đứng lên: “Hẳn là chỉ là trùng hợp.”

Bà ta còn ước gì Sở Dực sẽ cưới nông nữ kia, sao có thể ra tay với nàng ta được.