Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 279




Nam nhân một thân quan phục, áo choàng tím đậm phô bày hết khí thế bức người của hắn, bên hông áo là mãng văn chỉ có hoàng tử mới được phép thêu lên, đai lưng vàng treo lủng lẳng mấy tấm lệnh bài, cả người toát ra khí thế thượng giả khiến đám nha hoàn trong hoa viên lục tục cúi đầu, không tự chủ lui về sau mấy bước.

“Vân tiểu thư, ta mang một chút điểm tâm tới cho nàng và hài tử.”

Sở Dực nâng tay, trong tay hắn là một bao giấy bóng nhẫy.

Vân Sơ biết hắn đi thẩm vấn phỉ vương Dương Hà Đông, không ngờ trên đường về còn ghé mua điểm tâm.

Nàng bước lên nhận lấy gói giấy, bên trong chính là thịt viên chiên, là món ăn vặt mới thịnh hành ở kinh thành gần đây, Thính Phong đã từng nhắc tới.

Nàng đút cho hai hài tử một miếng, hai tiểu gia hỏa sáng mắt, thỏa mãn thưởng thức món ngon.

Vân Sơ chỉ kịp bỏ một miếng vào miệng nếm thử thì thịt viên chiên trong bao giấy đã hết veo.

“Hương vị không tệ.” Nàng không nhịn được vét sạch: “Chỉ là hơi nhiều dầu, hai đứa nhỏ không thể ăn nhiều.”

“Nàng thích là được.” Sở Dực lục lọi tay áo, lấy ra một cái hộp: “Nàng nhìn xem có thích cái này không?”

Vân Sơ theo bản năng nghĩ là đồ ăn gì đó, mở ra thì lại thấy một chiếc trâm vòng nạm ngọc đính hồ điệp.

Con bướm kia sinh động như thật, nhẹ nhàng rung động, như đang sắp vỗ cánh bay đi.

Nam nhân này đã tặng nàng rất nhiều đồ vật.

Đoản kiếm tùy thân nàng mang theo hằng ngày là hắn đưa.

Mặt dây hồng ngọc nàng và hai đứa nhỏ đeo cũng là dùng ngọc hắn đưa tạo thành.

Trên bàn trang điểm của nàng còn có một cái gương nhỏ, là hắn tặng.

Trong phòng còn có một khối thủy tinh trong vắt như nước biển, cũng là hắn đưa.

Lúc này, một con ch.ó con trắng bóc chạy tới bên chân nàng, là Tuyết Lang, cũng là hắn mang tới.

Hắn tặng nàng thật nhiều thật nhiều đồ vật.

Vân Sơ bế chó con, có chút ngượng ngùng nói: “Không biết Vương gia có thiếu thứ gì không?”

Sở Dực vô cùng vui vẻ.

Thật ra hắn đã vô cùng thèm thuồng túi thơm treo bên hông đôi nhi nữ nhà mình.

Mặt ngọc trên người hai đứa nhỏ giống của nàng y như đúc, hắn cũng muốn.

Còn có búp bê mà nàng đích thân làm cho đôi nhi nữ, nếu hắn cũng có một con thì thật tốt.

Nhưng, làm người không thể quá tham lam.

Hắn quét mắt nhìn túi thơm bên hông hai đứa nhỏ, mở miệng nói: “Làm túi thơm có phiền phức lắm không?”

Vân Sơ cũng nhìn sang, túi thơm bên hông hài tử rất độc đáo nhưng cũng phải xuất phát từ tay nàng, nàng không biết nữ hồng.

Là Thính Tuyết may, vẽ hoa văn, thêu xong xuôi, nàng chỉ khâu cho hoàn chỉnh thôi, hai đứa nhỏ vô cùng yêu thích.

Nàng sờ đầu Tuyết Lang nói: “Ở chỗ Thính Tuyết còn vài cái, ta bảo nàng ấy đưa một chiếc cho ngươi.”

Sở Dực: “...”

Hắn khụ khụ, mặt dày nói: “Vân tiểu thư làm hẳn sẽ khá hơn một chút.”

Vân Sơ nhướng mắt: “Vương gia chắc chắn như vậy sao?”

Nữ hồng của nàng thật sự là không dùng nổi.

Sở Dực vội vàng gật đầu: “Phiền toái Vân tiểu thư.”

Vân Sơ: “...”

Thôi được rồi, một cái túi thơm mà thôi, một ngày là xong, cũng không phí bao nhiêu công sức.

Sở Dực lộ ra vẻ tươi cười, góc cạnh lạnh lẽo trên gương mặt cũng trở nên nhu hòa. Cơn gió đầu đông lạnh lẽo thổi qua, hắn cứ như biến thành một nam tử bình thường như hàng vạn người trên thế gian.

Hắn đứng tại nơi này, nhìn nữ tử trước mắt, nhìn hài tử cười đùa vui vẻ, hắn cảm thấy nhân sinh thật đáng giá.

Đã vào mùa đông nên sắc trời rất lâu sáng.

Vân Sơ cũng càng không thể bò ra khỏi ổ chăn của mình.

Nhưng nàng cũng có sự kiên trì của bản thân, chớp mắt một lúc rồi ngồi dậy thay y phục, theo Thu Đồng ra sân tập võ.

Từ khi nàng bắt đầu tập võ đến nay cũng đã được nửa năm, nàng phát hiện thể lực của mình càng ngày càng tốt, phản xạ cũng càng ngày càng nhanh nhạy, tuy còn chưa đến trình độ lấy một địch mười nhưng bảo vệ bản thân thì không thành vấn đề.

Hai nha hoàn Thính Tuyết và Thính Phong tập võ cùng nàng cũng đã cải thiện thể năng rất nhiều.

“Tiếp theo, nô tỳ sẽ bắt đầu dạy tiểu thư sử dụng đoản kiếm.”

Trong tay Thu Đồng cũng xuất hiện một thanh đoản kiếm, nàng ấy mùa một bộ kiếm pháp trước mặt Vân Sơ, sau đó tỉ mỉ dạy cho Vân Sơ từng chiêu một.

Xây dựng được cơ sở, Vân Sơ học càng lúc càng nhanh.

“Mẫu thân, ngài đang làm gì vậy?”

Âm thanh hài đồng xuyên qua ánh nắng ban mai.

Vân Sơ quay đầu, thấy tiểu hài tử đang ghé vào khe cửa, vươn đầu nhỏ tò mò nhìn sang đây.

Thính Tuyết vội vàng khoác một chiếc áo choàng thật dày lên người chủ tử.

“Thì ra sáng nào mẫu thân cũng tập võ, ở cùng với mẫu thân lâu như vậy, bây giờ con mới biết được.” Tiểu gia hỏa chu miệng: “COn cũng muốn học.”

Vân Sơ thu lại đoản kiếm, bước qua bế thằng bé: “Con muốn học thì cứ học thôi, nhưng trước tiên phải dưỡng thân thể cho tốt đã.”

“Thân thể của con rất tốt.” Tiểu gia hỏa rúc vào lòng Vân Sơ: “Học võ là chuyện của nam nhân, mẫu thân ngài đừng học nữa, vất vả lắm. Bây giờ phụ vương có thể bảo vệ ngài, chờ phụ vương già rồi thì con cũng đã trưởng thành, con có thể bảo hộ mẫu thân.”

Vân Sơ cảm thấy ngọt hơn cả ăn đường.

Nàng ôm hài tử vào nhà, thay y phục cho thằng bé: “Con đọc sách cho tốt trước đã, tới thời điểm nên học võ thì sẽ được học thôi.”

Nàng học nửa năm, biết học võ cực khổ thế nào, nàng không nỡ để hài tử chịu tội.

Mặc xong y phục, dùng xong bữa sáng, Vân Sơ đưa Du ca nhi sang phía bên kia cổng tò vò, Trình tổng quản đưa tiểu gia hỏa đến tiền viện, chuẩn bị tới Quốc Tử Giám.

Sắc trời lúc này đã hoàn toàn sáng tỏ.

Vân Sơ vào phòng đánh thức tiểu cô nương đang nằm trên giường: “Trường Sinh, dậy nào, ăn sáng xong nương sẽ đưa con tới một chỗ rất vui.”

Tiểu cô nương mở to đôi mắt ngây thơ, chớp chớp một hồi lâu mới hoàn toàn thanh tỉnh.

Con bé ngoan ngoãn ngồi yên trên giường, cũng không để Vân Sơ giúp mình mặc hết y phục, bản thân có thể tự mặc được cái nào thì đều tự làm lấy, ngoan ngoãn không thôi.

Vân Sơ muốn đưa hài tử tới cô nhi viện.

Hôm nay là ngày đầu tiên cô nhi viện chính thức thu nạp cô nhi.

Ở đó có rất nhiều hài tử, chơi chung với hài tử cùng độ tuổi rất có lợi cho thể chất và tinh thần của Trường Sinh.

Nàng đưa theo Thính Tuyết cùng Thu Đồng, cộng thêm bốn thị vệ, ngồi xe ngựa đi tới cô nhi viện ở ngoại ô kinh thành.

Đi chừng nửa canh giờ thì đã thấy cô nhi viện phòng ốc chỉnh tề hiện ra trước mắt, tường vây bao lấy phòng ở, còn có một ngọn núi nhỏ và một cái hồ, có núi có sông, trông vô cùng thoải mái đầy sức sống.

“Sơ nhi, ngươi đã đến rồi.”

Vân Thấm bước ra nghênh đón Vân Sơ.

Tuy rằng nàng ấy lớn hơn Vân Sơ, là đường tỷ của Vân Sơ nhưng chi của nàng ấy cách chủ gia quá xa, nàng ấy hoàn toàn không dám bày ra bộ dáng đường tỷ trước mặt Vân Sơ.

“Thấm đường tỷ quá khách sáo rồi.” Vân Sơ ôm hài tử xuống xe: “Mọi thứ đều chuẩn bị tốt rồi chứ?”

Sau khi Vân Thấm tới phụ trách cô nhi viện thì đã dọn ra khỏi nhà mẹ đẻ, ăn ngủ gì cũng ở cô nhi viện, chuyện ở đây cũng là do Vân Thấm lo liệu.

“Đều xong cả rồi.” Vân Thấm cười nói: “Chỉ chờ ngươi đến kéo biển thôi.”