Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 231




“An ca nhi, con không làm sai, con chỉ là vì gia tộc, nương đều biết...” Biểu cảm của Hà Linh Huỳnh đột nhiên thay đổi: “Tối nay nương tới đây là để nói cho con biết Tạ gia đi đến ngày hôm nay là do Vân Sơ, con gọi nàng ta là mẫu thân nhiều năm như vậy, nàng ta lại phá hoại tiền đồ của con! Con không được tin tưởng nữ nhân kia, An ca nhi, nhớ lời nương, không được tin tưởng Vân Sơ...!”

Tạ Thế An đột nhiên bừng tỉnh.

Thì ra chỉ là mơ, nhưng giấc mộng này lại rõ ràng chân thật như vậy, từng chữ nương nói vẫn còn vang vọng bên tai.

Đều nói ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ đó, hắn ta mơ thấy giấc mộng như vậy, chứng tỏ sâu trong nội tâm của hắn ta vẫn luôn nghi ngờ việc Tạ gia thành ra như vậy là có liên quan tới mẫu thân sao?

“Đại thiếu gia, ngài tỉnh rồi sao?”

Cửa phòng của hắn ta bị đẩy ra, hắn ta thấy gã hầu Đa Hỉ bên cạnh Vân Sơ đang đứng ngoài cửa.

“Đại thiếu gia, phu nhân dặn dò tiểu nhân mang một ít thức ăn tới đây, còn mời đại phu cho ngài.”

Hắn sườn khai thân, làm đại phu đi vào tới.

Mắt phải của Tạ Thế An bị thương ở trong ngục chưa từng được xử lý, miệng vết thương thối rữa thường xuyên mưng mủ, hắn ta sốt đến mức muốn mất nửa cái mạng, dày vò nhiều ngày như vậy mới được ra ngoài, nhưng con mắt này cũng đã bị phế đi...

Hắn ta cho rằng bản thân đã không còn biết đau nữa.

Nhưng lúc đại phu vệ sinh mắt cho hắn ta, hắn ta vẫn không nhịn được nắm chặt ngón tay, cắn c.h.ặ.t t.a.y mình

Chờ đại phu rời khỏi đó, Đa Hỉ cúi đầu nói: “Phu nhân nói chỉ cần người còn thì sẽ có một ngày khởi sắc, đại thiếu gia đừng nhục chí, đây là giấy và bút mực phu nhân chuẩn bị cho đại thiếu gia.”

Tạ Thế An mím môi nói: “Phiền ngươi thay ta cảm tạ mẫu thân.”

Mẫu thân sắp xếp người chăm sóc hắn ta mà hắn ta vẫn còn nghi ngờ mẫu thân.

“An ca nhi.”

Nguyên thị bận rộn xong thì lập tức tới chỗ hắn ta.

Thấy Tạ Thế An mất đi một con mắt, hốc mắt bà ta đỏ lên, không nhịn được che miệng thút thít.

“Tổ mẫu, con không sao.” Tạ Thế An mở miệng: “Con muốn hỏi một chút, trong khoảng thời gian con bị bắt giam, mẫu thân đã làm gì?”

Nguyên thị lau khô nước mắt, thở dài nói: “Bận chuyện gì được chứ, không phải là bận lo hậu sự cho phụ thân con sao, lúc phụ thân con qua đời, Tạ gia đã bị cấm túc, muốn ra ngoài mua một cỗ quan tài cũng khó, là mẫu thân con nửa đêm rời phủ, cầu gia gia cáo nãi nãi mới khiến đám quan binh kia rời đi, phụ thân con mới được phát tang hạ táng... Ai, rốt cuộc Tạ gia đã tích được bao nhiêu phúc đức mới cưới được tức phụ tốt như Sơ nhi, nếu không có Sơ nhi, Tạ gia đã sớm đổ...”

Tạ Thế An mím môi không nói lời nào.

“Tộc lão Vân gia cũng ra mặt đòi hòa ly với Tạ gia nhưng mẫu thân con lại nói nếu đã gả vào Tạ gia thì đời này mãi là người của Tạ gia, không bao giờ rời bỏ Tạ.” Nguyên thị sâu sắc nói: “Mẫu thân con không có hài tử, tương lai cũng không thể nào có hài tử của mình, con phải hiếu thuận với con bé, để nó biết rằng tấm lòng của nó được hồi báo xứng đáng.”

Tạ Thế An thật sự không biết chuyện này.

Nếu Tạ gia biến thành như vậy là do mẫu thân gây ra, bây giờ đã đạt được mục đích, tại sao mẫu thân không rời khỏi Tạ gia?

Chứng minh Tạ gia rơi vào bước đường này thật sự không liên quan tới mẫu thân.

Mẫu thân đào tim đào phổi với hắn ta, hắn ta lại nghi ngờ mẫu thân, hắn ta thật đúng là sói mắt trắng.

Hắn ta nhìn giấy bút mực trên bàn, nhẹ giọng nói: “Tổ mẫu, sau này con không đọc sách nữa, con muốn kinh doanh.”

Thân phận của hắn ta đã chú định hắn ta không thể bước chân vào quan trường.

Dù tương lai có thế nào thì chắc chắn sẽ cần bạc, điều quan trọng trước mắt là phải kiếm bạc.

Vân Sơ sắp xếp người giám sát Tạ Thế An rồi ngồi xe ngựa chạy tới phủ Bình Tây Vương.

Cuộc sống hằng ngày của nàng đã nhiều thêm một việc, đó chính là đón hai đứa nhỏ đi dùng bữa tối, đây chính là khoảnh khắc nàng mong đợi nhất trong ngày, cũng là việc sung sướng nhất trên đời.

Xe ngựa tới nơi, Vân Sơ xuống xe, nhờ người vào trong thông báo.

Chỉ một lúc sau đã nghe thấy tiếng cười hì hì, không cần nhìn cũng biết đó là Du ca nhi.

Nàng ngẩng đầu, thấy ba phụ tử đi ra, Sở Dực một tay ôm Trường Sinh, một tay dắt Du ca nhi. Du ca nhi nhanh chóng thoát khỏi tay hắn, chạy vọt tới chỗ Vân Sơ rồi nhào vào n.g.ự.c nàng.

Trường Sinh cũng tuột khỏi người phụ thân, chạy tới chỗ Vân Sơ.

“Nương.”

“Mẫu thân.”

Hai tiểu gia hỏa lén lút thì thầm bên tai nàng.

Vân Sơ sờ đầu bọn nhỏ rồi đứng lên nói: “Vương gia, ta đưa hài tử đi trước.”

“Khụ.” Sở Dực lấy tay che miệng, khụ khụ: “Hôm nay đầu bếp của vương phủ ngã bệnh, nếu Vân tiểu thư không ngại, có thể cho ta đi cùng không?”

Đầu bếp vương phủ đang hầm chân giò đột nhiên hắt xì thật mạnh.

Vân Sơ nhìn người trước mặt, tâm tình càng trở nên phức tạp.

Đối với Tạ Cảnh Ngọc cùng Tần Minh Hằng, nàng chỉ có hận thù và chán ghét, nhưng đối với Bình Tây Vương, vì chuyện của hai đứa nhỏ mà lại nhiều thêm một phần cảm kích, vì thế mà tâm tình mới phức tạp khó nói nên lên.

Tần Minh Hằng nói Bình Tây Vương là người nhu nhược.

Dùng từ nhu nhược để mô tả nam nhân trước mặt này, rõ ràng là không thích hợp.

Nhưng hắn đã thật sự làm ra những chuyện như vậy, sao lại tỏ vẻ như chưa từng xảy ra chuyện gì...

Hắn thật sự tính toán dùng hài tử làm lợi thế, thật sự muốn lợi dụng hài tử khiến Vân gia quy phục sao?

Hắn che giấu quá tốt, nếu không phải cơ duyên xảo hợp, mẫu tử liền tâm, có lẽ nàng đã nghi ngờ lời nói của Tần Minh Hằng...

Có lẽ nàng nên hoài nghi Tần Minh Hằng một chút?

Thấy Vân Sơ trầm mặc, Sở Dực lại mở miệng: “Không tiện sao?”

Đêm qua triệu tập một đám đại thần trò chuyện đêm khuya, Lại bộ Thị lang nói năm đó hắn chiếm được trái tim của phu nhân chính là vì ngày nào hắn cũng lượn lờ xuất hiện trước mặt phu nhân.

Lúc này Sở Dực mới nảy ra ý tưởng muốn đi cùng bọn nhỏ.

Hắn biết chuyện này không hợp đạo lý, nhưng cũng vì lễ nghĩa và giáo dưỡng khắc đã thấm sâu vào cốt tủy nên lúc Vân Sơ chưa cập kê, hắn đã không dám biểu lộ cõi lòng.

Chờ khi nàng cập kê, hắn lại ở chiến trường Tây Cương xa tít tắp, ngày hắn hồi kinh cũng là ngày nàng xuất giá.

Hắn đã bỏ lỡ quá nhiều, không muốn vì lễ giáo mà tiếp tục bỏ lỡ.

“Không có gì không tiện.” Vân Sơ mở miệng: “Vương gia thích ăn món gì, ta cho người đi chuẩn bị.”

Nắm tay của Sở Dực lập tức giãn ra: “Khách tùy ý chủ, ta ăn gì cũng được.”

Vân Sơ gật đầu, dắt bọn nhỏ lên xe ngựa, Sở Dực cưỡi ngựa theo bên cạnh.

Ngõ Ngọc Lâm nằm sau phủ đệ của Vân gia, cách phủ Bình Tây Vương không xa, rất nhanh đã tới nơi.

Hai đứa nhỏ đã tới một lần, theo thói quen chạy vào trong tìm mèo con và thỏ con chơi đùa, Vân Sơ dặn dò hạ nhân làm thêm một ít thức ăn.

Sở Dực đứng ở cửa đại viện, nhìn trái nhìn phải, yên tĩnh giữa nên náo nhiệt, thật là một chỗ tốt.

Vừa bước vào trong là biết tòa nhà này đã được tu sửa, tốn không ít công sức, bố cục trong viện, hoa cỏ cây cối, núi giả suối nhỏ... chỗ nào cũng phí rất nhiều tâm tư.

Vậy là sau này Vân Sơ sẽ thường xuyên tới đây, nếu không sẽ không phí thời gian tu sửa như vậy.

Sở Dực nghĩ tới lời của Thiêm Đô Ngự sử đêm qua, hắn và thê tử là hàng xóm cách vách, là thanh mai trúc mã, trưởng thành thành thân theo lẽ tự nhiên.

Hắn suy tư có nên mua một tòa tiểu viện kế tòa này không, sau này làm gì cũng tiện hơn một chút...

“Vương gia, mời ngồi.”

Vân Sơ cho người dâng trà, cũng không đi tìm hai đứa nhỏ.