Sống Lại, Ta Cảm Thấy Chính Mình Thật Ngon Miệng

Chương 63: 63: Danh Phận





Lời Lê Dương Chính vừa nói ra khiến Lý thị và đám người hầu có mặt tại đó kinh hãi.

Họ đều biết Trương Ai Thống là nam sủng của cậu ba, hiện đang rất được cậu ba yêu thương, nhưng từ nam sủng trở thành phu thị lại là một sự chênh lệch rất lớn.

Địa vị của nam sủng thấp kém hơn vợ lẽ, không khác gì người hầu là mấy, nhưng địa vị của phu thị thì lại gần bằng với vợ cả, trong trường hợp Lê Dương Chính chưa có vợ cả, Trương Ai Thống sẽ được coi như vợ cả.

Điều này đồng nghĩa với việc cậu sẽ được ở trong một cái viện riêng, có kẻ hầu người hạ và hưởng đặc quyền của mợ chủ.

Xen lẫn bên trong đám người hầu, Mộc Sinh nắm chặt lấy vạt áo, đầu cúi gằm xuống che đi biểu cảm đố kỵ.

Hừ, đúng là đồ yêu tinh thủ đoạn cao cường, đi một chuyến trở về chẳng những được cậu ba ôm vào lòng mà còn được nâng lên làm phu thị, xem ra đêm qua người này đã dùng cơ thể quyến rũ khiến cậu ba mụ mị đầu óc rồi.


Cứ đợi đó, vị trí trong lòng ngực của cậu ba sớm muộn gì cũng thuộc về Mộc Sinh này thôi.

Thật ra ban đầu nó đơn thuần chỉ muốn làm người hầu trong phủ thái sư, nó có đầu óc không sợ không leo lên được vị trí cao trong đám gia đinh, nhưng kể từ khi nhìn thấy Trương Ai Thống được Lê Dương Chính và Lý thị cưng chiều ra sao, lòng nó bắt đầu không bình tĩnh.

Rõ ràng đều là hạng người ăn kẻ ở trong nhà, hà cớ gì cậu lại được nâng đỡ như vậy, so ra thì nó trẻ hơn cậu đến tận hai tuổi, cơ thể cũng non mịn hơn, nếu cậu ba thích người ngây thơ, luận về độ giả vờ, cậu còn phải thua xa nó đấy.

Lúc này đây, càng nhìn Lê Dương Chính nâng niu Trương Ai Thống, trong lòng Mộc Sinh càng hừng hực lửa chiến đấu, không phải chỉ hầu hạ đàn ông thôi sao? Nó cũng biết.

Lý thị lúng túng ngập ngừng nói: “Chuyện này tính sau đi…”
“Mẹ à, con sẽ nói với cha về chuyện này, ý con đã quyết rồi, à mà cũng không cần chuẩn bị viện riêng cho em ấy đâu, em ấy sẽ ở chung phòng với con.

” Lê Dương Chính trực tiếp cắt ngang lời bàn ra của Lý thị.

Mà sau khi nghe hắn nói xong, Lý thị càng thêm không hài lòng, chỉ có vợ cả mới được ở chung phòng với chồng mình, lỡ sau này thằng Chính lấy vợ, chẳng phải tình huống sẽ thật khó xử sao? Nhưng bây giờ bà biết mình không lay động được con trai, cho nên cũng không nói gì nhiều, đợi chồng về, bà sẽ nhờ ông tìm cách giải quyết.

“Hầy, được rồi, nghe theo ý con hết, nhưng mà nếu thằng Thống đã làm phu thị cho cho rồi thì cũng nên có người hầu bên cạnh, Mộc Sinh, ngươi ra đây.


Mộc Sinh lập tức cúi đầu bước ra khom lưng bên cạnh Lý thị, bà nói tiếp: “Lần này nhờ nó mới tìm ra kẻ thủ ác hãm hại thằng Thống, nó cũng hiền lành trung thực, hay là cho nó theo hầu thằng Thống đi.



Lê Dương Chính liếc nhìn Mộc Sinh, sau đó khẽ gật đầu, đột nhiên Mộc Sinh quỳ xuống trước mặt Lý thị, nói: “Bẩm bà, xin bà cho con nói đôi điều.


Lý thị cau mày: “Chẳng lẽ ngươi không muốn theo hầu thằng Thống?”
“Dạ không… không ạ, con đội ơn bà, đội ơn cậu ba còn không kịp, nhưng mà con bị bán vào đây chung với bạn của con, con muốn xin bà… cho bạn của con đi theo con được không ạ?” Mộc Sinh liên tục dập đầu cầu xin.

Ở trong đám người hầu đứng đừng xa, một thiếu niên chợt ngẩng đầu lên nhìn Mộc Sinh, ánh mắt dao động không rõ cảm xúc.

Lý thị nghe vậy bèn mỉm cười nói: “Khá khen cho ngươi có chỗ tốt không quên bạn bè, kêu bạn của ngươi ra đây cho ta nhìn mặt, nếu thuận mắt thì ta ban cho đi cùng.


Mộc Sinh ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn ngập vẻ vui mừng, đôi mắt to đen láy như lấp lánh ánh sao, nó thoáng nhìn qua Lê Dương Chính, bắt gặp hắn cũng đang nhìn mình thì thẹn thùng hơi nghiêng mặt đi.

Lê Dương Chính cau mày, trong lòng đột nhiên cảm thấy chàng trai trước mắt có gì đó phản cảm, nhưng hắn đã tự ý nạp Trương Ai Thống làm phu thị, cũng coi như lần đầu tiên dám vượt quyền cha mẹ quyết định chuyện chung thân, nếu bây giờ còn không chịu để Lý thị sắp xếp người hầu, chỉ e bà sẽ ghét lây nhóc con, cho rằng cậu xúi giục hắn khiến hắn làm trái ý bà.


Mộc Sinh không biết dáng vẻ giả tạo của mình đã bị Lê Dương Chính phát hiện, nó vẫn còn đang chìm đắm trong ảo tưởng hắn đang để ý đến mình, nó nhìn về phía đám người hầu rồi gọi: “Lâm ơi…”
Mộc Lâm bước ra vội vàng đi tới trước mặt Lý thị, nhìn thấy nó cũng là một đứa trẻ ngoan ngoãn bèn gật đầu cho đi theo Mộc Sinh.

Lê Dương Chính thấy mọi chuyện đã được giải quyết bèn ôm Trương Ai Thống trở về viện của mình, Lý thị mệt mỏi được bà vú Kha đỡ vào phòng, đám người hầu cũng tản ra hết, Mộc Sinh hí hửng đi thu dọn đồ đạc, Mộc Lâm lủi thủi bám theo sau.

- -
Lời của Gừng: Phân chia cấp bậc giữa thê thiếp trong truyện đều do Gừng hư cấu hết nha.

Vợ cả > Phu thị (aka bình thê) > vợ lẽ > hầu giường>= Người hầu.

.