Lê Dương Chính gật đầu đồng ý để Trần Minh Du theo mình đến đồng ruộng, hắn không thể làm gắt quá mức, nếu không đeo tội va chạm hoàng tộc trên vai, sau này con đường làm quan của hắn sẽ gặp nhiều rắc rối không cần thiết, huống hồ vị lục hoàng tử này trông có vẻ hồn nhiên hoạt bát không khác gì một đứa trẻ, hắn lại vô thức nghĩ đến Trương Ai Thống cho nên cũng không chấp cậu ta làm gì.
Ba người cùng đi đến đồng ruộng của Lê Dương Chính, do hắn chưa có công danh cho nên chỉ có chín mẫu ruộng tốt và một mẫu đất xấu, chín mẫu ruộng đã cho thuê, chỉ còn một mẫu đất xấu để trống giờ cỏ đã cao hơn đỉnh đầu.
Lê Dương Chính không có ý định cướp đất của nông dân cho nên chỉ đi xem mẫu đất xấu kia, nếu khoai tây có thể tự mọc nơi rừng núi hoang vu chứng tỏ sức sống của nó rất mạnh, không cần phải trồng nơi ruộng đất giàu phù sa như lúa.
“Này, rốt cuộc ngươi đến đây làm gì? Ta còn tưởng ngươi muốn xem bọn tá điền làm ruộng, hóa ra đứng đây nhìn mẫu đất hoang này, ngươi đúng là kỳ lạ thật đấy.
” Trần Minh Du không kiên nhẫn cau mày trách móc.
Lê Dương Chính nhìn mặt trời chói lóa trên đỉnh đầu, sau đó nhìn thiếu niên đổ mồ hôi nhễ nhại mà vẫn cố chấp đi theo bên cạnh mình.
“Ngươi đi lấy cái lọng đến đây che nắng cho công tử này đi.
” Lê Dương Chính ra lệnh cho thằng Quy.
Đối với trẻ nhỏ, Lê Dương Chính vẫn rất hiền từ lo lắng.
“Vậy có phải được hay không?” Trần Minh Du thoải mái ngồi dưới cái lọng che nắng.
Cậu ta cứ tưởng Lê Dương Chính cũng sẽ dùng lọng che nắng hưởng thụ nhưng không, hắn vẫn đội nắng đi xuống ruộng đất như xem xét cái gì đó.
“Kiệt à, ngươi có cảm thấy em họ của ngươi có vấn đề về đầu óc không? Hết đòi mảnh đất toàn sỏi với đá ở vùng ngoại ô hoang vu đến mua rác rưởi của bọn Tây, bây giờ lại tự mình xuống ruộng nhìn ngó gì đó nữa chứ, thật không thể hiểu nổi.
”
Lý Anh Kiệt nhìn về phía bóng lưng của Lê Dương Chính, trong lòng như suy tư điều gì đó rồi bước tới chỗ của hắn.
“Ngươi đi đâu đó, đợi ta với.
”
Trần Minh Du chạy theo Lý Anh Kiệt, người hầu đi theo cậu ta vội cầm lọng nối gót phía sau.
“Em họ.
” Lý Anh Kiệt cất tiếng gọi Lê Dương Chính.
“Anh gọi em có chuyện gì sao?” Lê Dương Chính gật đầu một cái rồi tiếp tục xem xét đất đai.
“Có phải em đang định trồng loại củ lạ em vừa mua từ bọn thương lái người Tây không?”
Lê Dương Chính cũng không giấu giếm mà gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy.
”
Lý Anh Kiệt cau mày, hỏi: “Trồng trọt không phải chuyện dễ, anh kiến nghị em kêu hai người Tây đó đến hỏi cách trồng thì hơn.
”
Lê Dương Chính lắc đầu, hắn cho rằng mặc dù hai thương lái kia không phải gian thương nhưng cũng không phải kẻ ngốc mà lại đi dạy cho người khác cách trồng ra thứ mình đang bán, hơn nữa người bên ngoài đều cho rằng hắn ham thích của lạ, vẫn không nên làm rầm rộ quá mức tránh bị kẻ có tâm dòm ngó thì hơn.
Thấy Lê Dương Chính có chính kiến riêng, Lý Anh Kiệt cũng không tiện khuyên nhủ, chỉ đứng bên cạnh quan sát.
Người xưa thường nói thứ nhất cày nỏ, thứ nhì bỏ phân, cày xới đất rất quan trọng, mặc kệ thế nào cũng phải cải tạo chất đất cho tơi xốp cái đã, vì thế Lê Dương Chính sai một vài tá điền dọn dẹp cỏ dại rồi cày tơi đất lên hết, tiếp đến hắn gọi một vài người tá điền chưa có đất thuê vẫn đang phụ công việc đồng áng lặt vặt tới.
“Chỗ ta có một giống củ mới, trong các ngươi ai xung phong nhận việc gieo trồng? Yên tâm, nếu thất bại ta sẽ không phạt, còn thành công các ngươi chỉ cần nộp cho ta tám phần là được, hơn nữa còn được tiền thưởng nếu bội thu.
” Lê Dương Chính chắp tay sau lưng nghiêm nghị hỏi chuyện.
Nhóm tá điền nhìn nhau, trên mặt lộ rõ sự kháng cự.
“Bẩm cậu, tôi chỉ biết trồng lúa, e là không thể nhận nhiệm vụ này được đâu ạ.
”
“Hôm trước tôi đến phụ việc ở ruộng bên kia rồi, không đủ sức làm thêm cái này.
”
…
Các tá điền lần lượt từ chối, riêng chỉ có một người đàn ông tầm ba mươi ngoài, thân dài vai rộng, da dẻ đen thui vẫn đứng yên, trên mặt lộ ra vẻ rối rắm, đợi người khác nói hết rồi gã mới lên tiếng: “Nếu… nếu thất bại, con… con có được gieo trồng tiếp trên mẫu đất này không thưa cậu?”
Nhóm tá điền lập tức nhìn gã với ánh mắt như nhìn kẻ ngốc, mẫu ruộng khô cằn này trồng được cái gì mà xin chứ? Cùng lắm nó chỉ có tác dụng mọc cỏ để trâu bò ăn, lúc trước từng có người trồng lúa nhưng thất bại ê chề đó thôi.
Lê Dương Chính mỉm cười, hắn thích nhất người dám nghĩ dám làm, vì thế gật đầu đồng ý, sau đó nói tiếp: “Nếu ngươi thật sự trồng ra thứ gì đó có ích, ta sẽ đặc cách đề bạt cho ngươi thuê riêng mẫu ruộng này mà không phải chia sẻ cho bất cứ ai.
”
Người tá điền kia vui mừng quỳ xuống tạ ơn: “Tạ ơn cậu chủ, con nhất định sẽ cố gắng không làm cậu thất vọng đâu ạ.
”
Lê Dương Chính lại gật đầu, rồi hỏi: “Ngươi tên gì?”
“Bẩm cậu, con tên Tửng ạ.
”
Lê Dương Chính: …
Quả nhiên tên như người mà.
“Khụ, được rồi, Quy, ngươi dẫn thằng… Tửng đi nhận khoai mầm đi.
”
Thu xếp mọi chuyện xong xuôi trời cũng đã xế chiều, lục hoàng tử đói hóp cả bụng bèn chuồn về trước, Lý Anh Kiệt tháp tùng theo sau, còn Lê Dương Chính thì trở về phủ thái sư.
Nhóm công tử vừa đi, bọn tá điền lập tức chạy tới vây quanh anh Tửng.
“Mày đúng là ba Tửng mà, đầu mày bị man man hay sao mà đi nhận chuyện này?”
“Đúng đó, mày không nghe danh cậu chủ nhà mình hả? Cậu ấy thấy vui cho nên mới muồn trồng mấy thứ kỳ lạ này mà mày cũng hùa theo, nịnh bợ cũng phải khôn lên chứ cái thằng này.
”
“Mùa này mà đói đừng có đến nhà tao vay gạo nghe thằng kia.
”
Bọn tá điền mồm năm miệng mười, anh Tửng cũng bắt đầu dao động, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc được thuê riêng một mẫu ruộng, gã lại hừng hực lửa chiến đấu.
.