Sống Lại, Ta Cảm Thấy Chính Mình Thật Ngon Miệng

Chương 140: C140: Ngoại truyện




Lê Dương Chính cảm thấy đầu mình đau như búa bổ, một dòng ký ức xa lạ xông thẳng vào não khiến hắn quay cuồng không thể xác định được phương hướng.

Một lúc sau, hắn mở mắt ra, cả thế giới đều đã thay đổi, hắn đã trở thành con trai thứ ba của chủ tịch tập đoàn Lịch Hạ, mà chủ nhân thân xác này cũng cùng tên cùng họ với hắn, Lê Dương Chính.1

Nơi hắn đang ở là bệnh viện dưới danh nghĩa của tập đoàn Lịch Hạ, sở dĩ hắn nằm ở đây là vì uống rượu gây sự giành tình nhân rồi bị người ta đánh cho nhập viện.1

Nhìn cái chân bị băng bó thành giò heo của mình, Lê Dương Chính hít vào một hơi thật sâu, tại sao lần nào hắn cũng xuyên vào thân thể của một tên nhóc ăn chơi trác táng hết vậy?1

Lê Dương Chính nhìn chằm chằm lên trần nhà trắng tinh, trong lòng thầm nghĩ không biết nhóc con có đến đây cùng mình không? Nếu không chắc hắn sẽ cô đơn lắm.

Cạch.

Cửa phòng mở ra, một thanh niên tầm ba mươi tuổi bước vào, trên người anh ta mặc bộ áo vest phẳng phiu, đầu tóc chải ngược ra sau, lưng thẳng tắp trông vô cùng chuyên nghiệp.

Thấy Lê Dương Chính đã tỉnh, anh ta hỏi: “Cậu Chính tỉnh rồi, hiện giờ cậu cảm thấy thế nào?”

Lê Dương Chính liếc nhìn anh ta, nói: “Anh là cấp dưới của cha tôi, vậy có phải tôi có thể nhờ anh làm một vài việc không?”

Lâm Phong nghi ngờ nhìn Lê Dương Chính, trong lòng thầm nghĩ sao hôm nay thằng nhóc này lễ phép quá, bình thường đều quát nạt, chửi thẳng mặt anh ta, làm gì mà bây giờ lại hỏi trước ý kiến của anh ta như thế?

“Khụ… e hèm, nếu chuyện nằm trong khả năng của tôi, tôi sẽ làm hết mình cho cậu.”

Lê Dương Chính gật đầu nói: “Anh giúp tôi điều tra khắp cả nước xem có ai tên Trương Ai Thống hay không?”

Bây giờ tạm thời điều tra trong nước trước, nếu không có… hầy, cả thế giới có tám tỷ người, muốn tìm kiếm nhóc con chắc phải mất cả đời rồi.1

Lâm Phong nghe Lê Dương Chính nói xong trong lòng càng nghi ngờ thêm nữa, tuy nhiên anh ta vẫn nhận lời giúp đỡ, cái tên Trương Ai Thống này khá đặc biệt, chắc không có nhiều phụ huynh lấy cái tên này đặt cho con của mình đâu.

Mấy ngày sau, kết quả điều tra đã có, Lâm Phong lại vào bệnh viện tìm Lê Dương Chính.

“Cả nước chỉ có năm người tên Trương Ai Thống, gồm hai người già đã ngoài sáu mươi, một phụ nữ tầm ba mươi tuổi, một đứa bé hai tuổi và một thiếu niên mười tám tuổi.”1

Lê Dương Chính cau mày, sau đó nói: “Đưa tôi thông tin về thiếu niên mười tám tuổi kia đi.”

Lâm Phong đưa kết quả điều tra cho hắn, nhìn một lúc, đầu lông mày của hắn cau lại.

Con trai út của xí nghiệp Phúc Lâm, lúc nhỏ cha mẹ ly hôn, người mẹ mang theo cậu rời đi, đến năm mười bốn tuổi được cha đón về, bên trên còn có một bức ảnh chụp cậu lúc đang mặc đồng phục học sinh, mặc dù mặt mũi khác biệt, nhưng Lê Dương Chính vẫn cảm thấy đây là người mình cần tìm.

Lâm Phong thấy hắn cứ nhìn chằm chằm vào tấm hình chụp con nhà người ta, đang định mở miệng hỏi thì chợt nghe hắn nói: “Xuất viện thôi.”

Một tháng sau.

“Tôi đã nói tôi không thích cậu rồi, vậy mà cậu lại dám tuyệt thực để ép tôi quen cậu, cậu có còn liêm sỉ hay không hả?”

Ninh Tuấn xỉ vả vào đầu của Trương Ai Thống, lúc này cậu vẫn còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì, vừa nãy cậu và chồng đang dự tiệc mừng thọ trăm tuổi của thái sư, sao bây giờ cậu lại ở chỗ này rồi?1

“Nè, cậu có nghe tôi nói chuyện không hả?”

Ninh Tuấn thấy Trương Ai Thống đơ ra bèn vịn vào bả vai cậu lắc lắc vài cái, cậu thấy có người chạm vào mình lập tức đẩy đối phương ra quát lớn: “Không được chạm vào người tôi!”

Tiếng hét của Trương Ai Thống rất lớn, người bên ngoài vội vàng mở cửa tiến vào thì thấy Ninh Tuấn ngã sõng soài trên sàn còn cậu thì đứng ở trên giường, trên mặt lộ rõ sự cảnh giác, bàn tay siết lại như thể sẽ tấn công người khác bất cứ lúc nào.

“Chuyện gì vậy?”

Ninh Tuấn lồm cồm bò dậy, chỉ vào Trương Ai Thống rồi mở miệng: “Hải à, người anh thích thật sự là em, anh không thể dối lòng chỉ vì trò trẻ con của cậu ta được.”

Minh Hải tức giận nói: “Anh thôi đi, chẳng phải tôi đã nói rõ mình không thích anh rồi sao? Chính anh đã nói muốn thăm thằng bé cho nên tôi mới để anh vào nhà, bây giờ anh còn dám kích động thằng bé nữa à? Nếu anh không thể nói điều gì đàng hoàng thì mời anh về cho.”

Minh Hải dứt khoát đuổi Ninh Tuấn về, sau đó trở vào phòng nhìn em trai, từ nhỏ cậu đã theo mẹ lưu lạc khắp nơi, ngay cả tên họ cũng là sự thù hằn của bà đối với cha cho nên anh ta rất thương cậu, nhưng tính tình của thằng bé này quá đố kỵ, anh ta cũng không biết làm sao để cậu hiểu chuyện hơn nữa.

Minh Hải sờ đầu em trai, nói: “Sức khỏe quan trọng, em đừng tự làm hại bản thân mình, có lẽ trong nhà tù túng quá khiến em khó chịu, sắp tới tập đoàn Lịch Hạ có tổ chức một bữa tiệc, hay em đến tham gia đi.”

Trương Ai Thống không quen khi bị người ta sờ đầu, ngoại trừ Lê Dương Chính ra, cậu không thích để ai sờ đầu mình cả, vì thế cậu nhích người né tránh, sau đó cúi đầu im lặng không nói gì.

Nơi này quá kỳ lạ, trước khi nắm rõ tình hình, cậu không thể hành động bất cẩn.

Hôm sau, tiệc tối của tập đoàn Lịch Hạ diễn ra, buổi tiệc này là dịp để tuyên bố con trai thứ ba của chủ tịch sẽ chính thức vào tập đoàn làm việc, giới làm ăn nghe vậy ai cũng ngao ngán lắc đầu, nói rằng chủ tịch già rồi nên lú lẫn, để một đứa ăn chơi trác táng tiếp quản gia sản thì chỉ có nước phá tiền phá của mà thôi, chi bằng cứ cho nó chơi bời cho đã, may ra không bị mất uy tín trong giới.

Trương Ai Thống đến buổi tiệc, nhìn đám người ăn mặc kỳ lạ trước mắt, cậu không biết cách nào để hòa nhập với họ, đặc biệt là những phụ nữ mặc váy khoe ngực khoe eo khiến cậu không thể nhìn thẳng bèn tìm một góc ngồi xuống.

Cứ tưởng bản thân sẽ trốn cho đến khi tiệc tàn thì đột nhiên sau lưng vang lên tiếng gọi: “Thống!”

Trương Ai Thống quay đầu lại, thấy người trước mặt là một thanh niên xa lạ, cậu khẽ gật đầu chào một cái rồi xoay người rời đi.

“Mình, đừng bỏ ta lại mà.”

Cả người Trương Ai Thống run lên, thanh niên lạ mặt kia tiến lại ôm lấy cậu từ phía sau, cậu định phản kháng thì người kia nói: “Ta nhận ra mình từ cái nhìn đầu tiên, vậy mà mình lại không nhận ra ta sao?”1

Giọng nói của hắn mang theo hơi mũi, nghe có vẻ rất ấm ức, Trương Ai Thống xoay người lại nhìn thẳng vào mắt hắn, dè dặt hỏi: “Lần… lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là khi nào?”

Lê Dương Chính mỉm cười đáp: “Không phải là lần ta cứu mình ra khỏi bọn buôn người đâu, ta đã biết mình từ trước rồi, hằng ngày ta còn cho người mang đồ ăn cho mình ăn tránh sự ám toán của Tô thị nữa.”

Trương Ai Thống sực nhớ năm đó ngày nào bà vú Tiền cũng mang đồ ăn đến cho mình, hóa ra là ý của hắn sao?

Khóe môi của cậu cong lên, sau đó hỏi tiếp: “Vậy mình nói xem chúng ta có bao nhiêu đứa con?”

Thấy cậu đã đổi cách xưng hô mà còn cố hỏi, Lê Dương Chính cười đáp: “Bốn đứa nha, đứa đầu là con trai, hai đứa sau sinh đôi một nam một nữ, đứa út là một bé con xinh xắn đáng yêu.”1

Dừng một chút hắn nói tiếp: “Mình có cần hỏi khi nào chúng ta viên phòng không? Ta tin chuyện này chỉ có hai vợ chồng chúng ta biết, không kẻ giả mạo nào đoán được đâu.”

Trương Ai Thống che miệng hắn lại, mặt đỏ lên, sau đó dựa vào lòng ngực của hắn.

“Tốt quá rồi, em cứ tưởng mình sẽ không gặp lại nhau nữa.”1

Lê Dương Chính ôm chặt người trong lòng, nói: “Có lẽ ông trời cảm thấy chúng ta bên nhau một kiếp quá ngắn cho nên tặng chúng ta thêm một kiếp nữa, Thống à, chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc nhé.”

Sau bữa tiệc, cậu ba Lê Dương Chính công khai đang qua lại với con út của một xí nghiệp nhỏ, người trong giới thượng lưu nghe tin đều cười nhạo, có người nói hắn sống thác loạn trai gái không tha, có người nói cậu gà rừng bay lên cao làm phượng hoàng sớm muộn cũng bị đánh hiện nguyên hình.

Tóm lại ai cũng hào hứng chờ xem khi nào cậu ấm kia đá người ta đi.

Gia đình của Trương Ai Thống nhất quyết ngăn cấm không cho cậu qua lại với một kẻ ăn chơi sa đọa như Lê Dương Chính, nhưng chỉ một tháng sau, hai nhà lại vội vàng làm đám cưới cho đôi trẻ.

Bởi vì cậu đã mang thai.1

Người ngoài không biết hai người cưới để chạy bầu cho nên liên tục mỉa mai cười nhạo, tuy nhiên sau khi cưới vợ Lê Dương Chính như thay đổi thành con người khác, từ một kẻ chỉ biết phá của lắc mình biến thành tinh anh trong giới thương nghiệp, trở thành một nhân vật đáng gờm có thể ngồi ngang hàng với ông lớn có máu mặt.1

Nhờ có sự cống hiến của hắn, tập đoàn Lịch Hạ vươn tầm quốc tế, một đường leo thẳng lên top mười bảng xếp hạng tập đoàn lớn nhất hành tinh, mà hắn cũng trở thành miếng mồi ngon trong mắt đám cáo già thương nhân.1

Họ liên tục tặng phụ nữ cho hắn với danh nghĩa muốn giúp hắn sinh con nối dõi nhưng đều bị hắn trả về, không những vậy hắn còn dập những kẻ tặng người cho mình ra bã, dần dà không ai dám tặng người cho hắn nữa.

Từ đây mọi người vừa tiếc vừa ngưỡng mộ tình yêu hắn dành cho vợ mình, thậm chí còn được ví von với mối tình huyền thoại giữa thái phó họ Lê và An Vĩnh Hầu.1

Vài năm sau Lê Dương Chính bỗng công khai một bức ảnh chụp của cả gia đình, trong đó ngoài hắn và Trương Ai Thống ra thì còn có bốn đứa trẻ khác, mà mặt mũi của chúng lại giống như được thừa hưởng hết nét đẹp từ hai người khiến công chúng vô cùng hoang mang.1