Triệu Ngạn Kiều cứng
ngắc nhìn xuống theo tay của người đàn ông, đầu óc liền ầm một cái như
bị sét đánh, bụng này đúng là đã nhô lên, mặc dù không phải quá rõ rệt,
nhưng mà vừa nhìn chính là bộ dạng có thai, mà ngày hôm qua lúc tắm rửa
cô soi gương trong phòng tắm còn đắc ý vì bụng mình bằng phẳng.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Thời điểm con người đang điên cuồng đúng là sức lực rất lớn, Triệu Ngạn Kiều đẩy người đàn ông xuống ghế sô pha, rồi chạy như điên tới trước mặt cái tivi màn hình phẳng giữa phòng khách.
Trong màn hình liền chiếu
ra một bóng dáng xinh xắn hoạt bát, mắt to mũi dọc dừa, da trắng như em
bé khiến người khác yêu thương vô cùng, nhưng mà toàn bộ không phải của
cô! Khuôn mặt này quá mức yếu đuối, không thể so sánh một chút nào cùng
khuôn mặt thanh tú mang theo khí phách của cô.
Thân thể Triệu
Ngạn Kiều choáng váng một cái, thiếu chút nữa thì xụi lơ trên mặt đất.
Sắc mặt cô trắng bệch, trong đầu có vô số thắc mắc đang xoay quanh, vì
sao cô lại bám vào trên cơ thể này? Chủ cũ của cơ thể này đi đâu? Rốt
cuộc chuyện gì xảy ra với cô lại có thể làm ra cục diện như bây giờ? Cô
hận không thể lập tức lao ra khỏi căn phòng này chạy về công ty nhìn xem một chút, rốt cuộc sao lại thế này!
Nhưng mà cô không thể, loại
sự tình không thể tưởng tượng nổi này cô nhất định phải giữ bí mật thật
tốt, ai cũng không thể nói! Nhất là trước mặt người đàn ông nguy hiểm
này! Nghĩ đến đây, Triệu Ngạn Kiều hít sâu một hơi, cố gắng để cho bản
thân bình tĩnh lại, đang lúc đi tới nhìn thoáng qua vẻ mặt trào phúng
của người đàn ông, cơ thể cứng ngắc đi về phòng ngủ.
Tần Dịch
Hoan nhìn cửa phòng đóng chặt của Triệu Ngạn Kiều, không biết người đàn
bà này lại đang làm cái quỷ gì. Có điều bất luận cô gây ra sức ép gì
cũng không có quan hệ với anh, anh ghét nhất là đối phó với loại phụ nữ
tự cho mình là đúng! Tần Dịch Hoan sửa lại đầu tóc có chút rối bời, ưu
nhã xoay người đi tới phòng sách, mắt không thấy tâm không phiền.
Triệu Ngạn Kiều nằm ở trên giường đôi rộng lớn, trong đầu loạn thành một
đoàn, đầu cũng ngày càng đau. Linh hồn bám vào trên người người khác
chuyện như vậy cô thế nào cũng không nghĩ tới, nhưng mà bây giờ chuyện
đã xảy ra, cô nhất định phải chấp nhận sự thật. Từ cuộc nói chuyện với
người đàn ông kia có thể thấy được, cơ thể này hiện nay là vợ của anh
ta, chẳng qua không biết chủ cũ làm chuyện gì khiến cho chồng cô ta
phiền chán như vậy. Nhưng mà như vậy cũng có chỗ tốt, người đàn ông kia
sẽ không đặt nhiều sự chú ý lên người cô, hơn nữa loại chuyện thay đổi
linh hồn này, cho dù nói ra cũng không ai tin tưởng. Vậy nên hẳn sẽ
không bại lộ, hoặc giả anh ta có thể phát hiện ra thay đổi của cô. Chỉ
là cô không quan tâm, dù sao thân thể này chưa từng có thay đổi! Huống
chi nếu phải đóng giả làm người khác, cô không làm được cũng không muốn
làm!
Sắp xếp lại suy nghĩ ngổn ngang, Triệu Ngạn Kiều ép buộc đại não không hoạt động, từ từ đã ngủ.
Trong giấc mơ của cô, giống như đang chiếu một bộ phim ngắn của một người phụ nữ khi còn sống, khi tỉnh lại khóe mắt còn ướt, lần này Triệu Ngạn Kiều biết chủ nhân thật sự của cơ thể này đã tan thành mây khói. Cô tiếp
nhận toàn bộ trí nhớ của thân thể này, từ lúc cô ta còn nhỏ cho đến một
phút kia linh hồn cô ta biến mất.
Cũng gọi là Triệu Ngạn Kiều,
nhưng tính cách lại khác xa nhau. Chủ nhân của cơ thể này từ nhỏ đã sinh ra trong nhà giàu sang, thế nhưng năm mười tuổi cha mẹ qua đời do tai
nạn máy bay, cô liền được bạn tốt của mẹ là Tần phu nhân nhận về nhà
chăm sóc, cũng chính là mẹ chồng hiện tại của cô. Cha mẹ qua đời khiến
cho cô chịu đả kích lớn, cô bắt đầu tự ti, thậm chí tự bế, nhưng vào lúc này Tần Dịch Hoan giống như một tia ấm áp mạnh mẽ tiến dần vào cuộc đời của cô. Anh ta là con của Tần phu nhân, là anh trai trên danh nghĩa của cô.
Trải qua đả kích to lớn, cô mong ngóng người tốt, mong ngóng việc tốt đẹp. Mà Tần Dịch Hoan vừa vặn là loại người vừa nhìn liền
không dời mắt được. Cho nên cô giống như con thiêu thân lao đầu vào
lửa, cho dù cháy thành tro bụi cũng muốn được tiếp xúc với ánh lửa, tâm
tư điên cuồng lao vào với Tần Dịch Hoan.
Chỉ tiếc, Tần Dịch Hoan
ghét nhất chính là loại phụ nữ nhu nhược, bảo sao nghe vậy. Nhưng cô vẫn không buông tay, dù cho bị anh quát tháo, sỉ nhục cũng nhất định phải
gả cho anh. Sau cùng, cô thừa dịp Tần Dịch Hoan say rượu leo lên giường
của anh, có đứa nhỏ của anh, như mong muốn trở thành vợ của anh.
Thế nhưng, cuộc sống sau khi cưới hoàn toàn không giống như cô tưởng tượng, Tần Dịch Hoan chẳng những không thích cô, ngược lại còn ngày càng chán
ghét cô, điều này làm cho cô ngày càng tự ti, ngày càng đau khổ, đến nỗi mắc phải chứng trầm cảm nghiêm trọng, cuối cùng sau một lần tranh cãi
ầm ĩ với Tần Dịch Hoan, tâm của cô chết như tro tàn, không còn chút suy
nghĩ muốn sống tiếp, liền hồn phi phách tán, lúc này mới tạo cơ hội cho
Triệu Ngạn Kiều bám vào thân thể này.
Người phụ nữ ngu ngốc này,
Triệu Ngạn Kiều lau nước mắt ở khóe mắt, tâm tình phức tạp. Vì một người đàn ông không quan tâm đến mình mà rơi vào kết cục thảm thương như vậy, thật sự đáng giá sao? Nếu như cô không bám vào khối thân thể này thì
sao đây? Đứa bé trong bụng mới được bốn tháng phải làm sao?
Triệu Ngạn Kiều đưa tay xoa nhẹ cái bụng gồ lên của mình, nhìn về phía bầu
trời, yên tâm đi, tôi sẽ thay cô chăm sóc tốt cục cưng.
Triệu
Ngạn Kiều xuống giường, kéo ngăn tủ ra định đổi lại quần áo, chiếc váy
mềm mại này cô mặc thật không quen. Thế nhưng vừa mở hộc tủ, cô liền
ngốc ngay tại chỗ, toàn bộ ngăn tủ để là màu hồng! Muốn đổi một bộ cũng
không có cách nào đổi! Triệu Ngạn Kiều đỡ trán thở dài, mặc dù chất
lượng cuộc sống giống như ngồi tên lửa một bước lên trời*, thế nhưng bây giờ lại cô nhớ cái hộc tủ rách trong phòng trọ nhỏ của mình vô cùng. Cô thở dài một hơi, bỏ qua đấu tranh, nhìn lại đồng hồ báo thức đầu giường một chút, đã hơn bảy giờ tối rồi, chẳng trách có phần đói bụng.
*một bước lên trời: mau chóng đạt được vị trí cao nhất.
Vào phòng bếp mở tủ lạnh ra, tất cả bên trong đều là kem ly, đủ loại hương
vị! Triệu Ngạn Kiều sắp điên rồi, cái gì là sống qua ngày, đây rõ ràng
là sống qua ngày! (đoạn này mình cũng không hiểu lắm ) Ôm ấp ý tưởng
coi như dỡ hết tủ lạnh ra cũng phải tìm chút đồ ăn hợp ý mình, Triệu
Ngạn Kiều lục lọi ba tầng tủ lạnh mấy lần, may mắn vẫn tìm được vài quả
trứng gà và một túi mì nhỏ.
Đây là đồ của “Triệu Ngạn Kiều” trước muốn học nấu cơm còn lưu lại, Triệu Ngạn Kiều lắc đầu, thuần thục dùng
chiếc đũa khuấy đều trứng gà, trong lòng đối với “Triệu Ngạn Kiều” lại
thêm vài phần thương hại. Dùng hết tâm trí thích một người như vậy, đổi
lấy lại là hồn phi phách tán. Triệu Ngạn Kiều không hiểu, rốt cuộc là bi thương đến mức nào mới có thể khiến cho linh hồn của một người trực
tiếp tan biến. Một năm kia, lúc cô bị anh trai đuổi ra khỏi nhà, trong
đầu cô cũng chưa từng có suy nghĩ coi thường mạng sống của mình. Người
này so với cô lúc đó chênh lệch thật lớn.
Triệu Ngạn Kiều không
nghĩ lung tung nữa, tập trung vào việc trên tay. Nguyên liệu nấu ăn cực
kỳ đơn giản, căn bản không làm ra món gì ngon, hơn nữa vừa mới trải qua
chuyện lớn như vậy, cô ăn cái gì cũng không vào, mì sợi đơn giản là
thích hợp nhất. Triệu Ngạn Kiều múc Mì Dương Xuân thơm phức vào trong
bát sứ trắng, ngồi ở bên bàn ăn ăn từng ngụm lớn một, bất luận thế nào
đều phải sống sót, cho dù là với thân phận của một người khác! Còn sống
mới là chuyện tốt nhất, Triệu Ngạn Kiều cô mặc kệ trở thành ai, cũng
không quản ở nơi nào đều có thể sống thoải mái!
Tần Dịch Hoan vừa từ phòng sách đi ra thì thấy Triệu Ngạn Kiều đang ở phòng bếp ăn mì,
không nghe thấy âm thanh gọi mua đồ ăn ngoài, bếp điện trong phòng cũng ở tình trạng được dùng qua, đây là tình huống gì? Cô gái nhỏ này vậy mà
học được nấu cơm rồi? Nhưng mà rõ ràng mấy ngày trước cô còn đốt cháy
một cái chảo sắt! Bây giờ nấu ra thứ gì đó có thể ăn sao? Không bị độc
chết chứ? Tần Dịch Hoan cau mày nhìn Triệu Ngạn Kiều đang ăn ngon lành,
chợt cảm thấy hình như người phụ nữ này đã thay đổi thành một người
khác, lúc trước cô ăn cơm chỉ ăn từng ngụm nhỏ, một bữa cơm ăn chưa đến
một nửa thì no rồi, nhưng mà hiện tại, Tần Dịch Hoan rối rắm nhìn Triệu
Ngạn Kiều ăn xong một bát lại múc bát thứ hai, đây xem như là dạ dày
chợt lớn hơn?
“Muốn ăn sao?” Lúc Tần Dịch Hoan chuẩn bị xoay
người rời đi, Triệu Ngạn Kiều đột nhiên mở miệng hỏi. Thanh âm bình
tĩnh, chính xác là đơn thuần hỏi thăm, không có một điểm làm nũng.
Lại muốn giở thủ đoạn gì? Tần Dịch Hoan không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm
vào Triệu Ngạn Kiều, giống như muốn từ trên mặt cô nhìn ra một chút gì
đó. Triệu Ngạn Kiều thản nhiên để cho anh nhìn, bản thân tiếp tục vùi
đầu vào ăn, thân thể này rất cần dinh dưỡng, không chỉ đối với bản thân, còn cần với đứa nhỏ trong bụng nữa, chẳng qua cô chỉ tốn sức làm một ít mì sợi đã cảm thấy trên trán đổ mồ hôi, đủ thấy được thân thể này đã
suy yếu đến mức độ nào. Hiện giờ thân thể này đã trở thành của cô rồi,
cô tuyệt đối không cho phép sức khỏe của mình nảy sinh vấn đề gì!
Triệu Ngạn Kiều không có thành kiến gì với Tần Dịch Hoan, đồng dạng cũng
không có ấn tượng tốt gì. Đứng ở trên lập trường của Tân Dịch Hoan, vốn
dĩ anh ta không thích “Triệu Ngạn Kiều”, cũng bất đắc dĩ phải cưới cô,
nhất định là thái độ không tốt được, thế nhưng chủ nhân của thân thể này chết đi anh ta cũng có trách nhiệm, vừa mới tiếp nhận thân thể này, cô
không có biện pháp dùng vẻ mặt ôn hòa đối với anh ta liền được, chỉ có
thể cố gắng khiến cho thái độ của bản thân bình thản lại.
Triệu
Ngạn Kiều thấy Tần Dịch Hoan không đi tới cũng không để ý nữa, tự nhiên
ăn mì của mình, dù sao có thể làm cô đã làm rồi, về phần anh có ăn hay
không vốn không nằm trong phạm vi lo nghĩ của cô.
Trái lại, Tần Dịch Hoan nhìn Triệu Ngạn Kiều một hồi, chợt đi tới: “Vậy múc cho tôi một bát.”
“Tự mình múc.” Triệu Ngạn Kiều trả lời anh một câu cũng không ngẩng đầu
lên, từ trước đến nay cô chưa từng không nghe lời anh, Tần Dịch Hoan bị
cô trả lời như vậy nhất thời nghẹn lời, cảm giác kỳ lạ trong lòng ngày
càng sâu, nhưng vẫn múc thêm một bát mì sợi ngồi xuống chỗ cách xa Triệu Ngạn Kiều nhất.
Mì sợi nhìn không tệ, trứng gà màu vàng nhạt,
sợi mì trắng, lại thêm màu xanh của hành, khiến cho người nhìn muốn ăn
nhiều hơn. Tần Dịch Hoan dùng mấy phút làm công tác tư tưởng rồi nếm thử một miếng, mùi vị cũng thật không tồi! Ngồi một bên anh vừa nghĩ vừa
ăn, một bát mì sợi thấy đáy anh mới kịp phản ứng được. Nhìn lại Triệu
Ngạn Kiều phía đối diện, cô đã ăn xong rồi, đang đứng bên cạnh bồn rửa
bát, vẻ mặt bình tĩnh, động tác thành thạo.
Tần Dịch Hoan chợt
nhớ tới một màn buổi chiều ở phòng khách, con ngươi nhất thời u ám:
“Triệu Ngạn Kiều.” Tần Dịch Hoan để bát xuống gọi Triệu Ngạn Kiều đang
định rời khỏi phòng bếp lại: “Cô là ai?”
“Triệu Ngạn Kiều.” Bước
chân Triệu Ngạn Kiều dừng một chút, ném lại ba chữ rồi bước vào phòng
ngủ, cô nhớ chìa khóa phòng ngủ đặt ở trong ngăn kéo đầu giường, cô phải đi ra ngoài tản bộ để tiêu thực, về phần chuyện khác, phải ngày mai mới có thể tìm đáp án được.
“Cô đi đâu vậy?” Tần Dịch Hoan lại gần Triệu Ngạn Kiều đang đổi giày ở trước cửa, trầm giọng hỏi.
“Yên tâm, tôi chỉ đi tản bộ, sẽ không đi cáo trạng.” Triệu Ngạn Kiều nhìn
anh một cái, mặt lộ vẻ giễu cợt. Thì ra tình yêu thật có thể giày vò
người ta đến trình độ này, không buông tha cho mình, lại càng không bỏ
qua cho người yêu.
“Ngày 18 tháng 1.” Chợt Tần Dịch Hoan nói một câu không đầu không đuôi.
“Ngày kỉ niệm kết hôn của chúng ta.” Triệu Ngạn Kiều buộc xong dây giày chân
phải rồi đứng thẳng lên, mở cửa đi ra ngoài. Để lại Tần Dịch Hoan đứng
tại chỗ một mình, cau mày như có điều suy nghĩ.