Vào thời điểm lúc Lý Yến đến nhà bà ngoại, Thôi Văn Vũ ở trong sân đang bị mẹ là Lưu Nhị Phượng chửi vì xài hết tiền lẻ còn dư lúc mua dầu, nhìn thấy cô vào viện, ánh mắt lập tức sáng lên, đứng lên trên đầu gỗ cao nhất nhìn liền như được giải phóng vậy, hướng về phía Lưu Nhị Phượng nói: “Mẹ, con mang Yến Tử đi chơi nha.” Rốt cuộc có thể thoát ly khổ ải, không cần nghe mẹ niệm khẩn cô chú*
*một dang như kim cô chú mà Đường Tăng hay đọc khi muốn phạt Tôn Ngộ Không lúc mắc lỗi ý.
Có cháu ngoại gái ở đây, Lưu Nhị Phương cũng không nói thêm cái gì, không ngẩng đầu liếc mắt một cái chỉ tiếp tục khom lưng dọn rác, hướng tới hai người phất tay: “Đi đi, đi đi, mau đi chơi đi.” Còn tại chỗ nhắc đi nhắc lại: “Năm mao tiền đều đem đi mua pháo, cái thằng phá của này. . .”
Đi đến trên đường cái Lý Yến kéo tay Thôi Văn Vũ đang nắm tay cô lôi đi: “Cậu nhỏ, cậu lại bị bà ngoại mắng hả !?”
Thôi Văn Vũ buồn bực nói: “Ừ, bà mày chê cậu xài tiền bậy bạ, không phải năm mao tiền thôi sao, cằn nhằn hoài.”
Màn Thầu Mốc - DĐ Lê Quý Đôn
“Cậu nhỏ nè, nói thiệt nha, cậu có muốn kiếm tiền không!?” Lý Yến gương cao khuôn mặt nhỏ nhắn, chờ đáp.
“Muốn chứ, ai mà không muốn kiếm tiền. Yến Tử, nói cho cậu nhỏ, có phải con có cách kiếm tiền không!?”
Cái đầu nhỏ của Lý Yến thẳng thắn gật gật: “Muốn kiếm tiền là được rồi. Đi, cậu nhỏ, chúng ta trước đi một chuyến xuống sông bộ.”
Thôi Văn Vũ ôm trong đầu đầy nghi hoặc cũng phải theo cô đi xuống sông bộ.
Lưu Hà là một dòng sông chết nhỏ chảy qua Lưu Gia Bảo, lúc bình thường diện tích sông ước chừng rộng sáu bảy mét, nơi sâu nhất bất quá cũng chỉ đến eo. Đến thời đểm lũ định kỳ vào mùa hè, diện tích sông sẽ tăng vọt mấy chục lần, thời điểm nước lớn sẽ tiến khắp bên trong trấn.
Cuối tháng tư đầu tháng năm thì thời tiết thiếu mưa khô ráo, trên con đường nhỏ trên khủy sông tất cả đều là đất khô, bước vàibước đều đạp lên một tầng cây bụi. Đi không đến hai ba trăm mét, lùm cây lùn lùn phía trước không ngừng rậm lên, dưới chân cũng từ cát đá biến thành đường đất hơi mềm mềm ẩm ướt. Hai bên đường đất nhỏ có thưa thớt hoa cỏ dại, thỉnh thoảng sẽ có bông hoa màu tím mang theo ít lông tơ đứng bên trong.
Lý Yến dừng bước, chỉ một chùm hoa màu tím nói với Thôi Văn Vũ: “Cậu nhỏ, cậu thấy không, cách kiếm tiền mà cháu nói chính là nó đó.”
“Hoa mao cái vồ!?” Thôi Văn Vũ ngồi xổm xuống, đưa tay ngắt đóa hoa bóp trên tay “Chỉ bằng nó có thể đáng mấy đồng!?” Hắn biết rõ đáp án liền méo xẹo tựa như bóng bóng cao sư bị đâm xì hơi.
Lý Yến nói: “Cháu không phải nói hoa, là rễ của nó, thứ này là dược liệu, có thể bán lấy tiền.”
“Cậu biết rễ hoa mao cái vồ có thể trị được bệnh đau họng, nhưng thứ này có khắp nơi trên núi, cho dù là dược liệu cũng được mấy đồng!? Hơn nữa, cho dù thật sự đáng giá cũng phải có người mua mới được à. Thứ này nếu mang đến cung tiêu xã, có khả năng một phân tiền cũng không ai thèm. Được rồi Yến Tử, đừng có suy nghĩ mù quáng nữa, về đi.”
Lý Yến vội vàng đem hắn cản lại: “Cậu nhỏ, nói thật cho cậu biết. Lớp cháu có một người có chú bà con xa là người buôn bán dược liệu, nó nói với cháu chú nó tháng sau có thể đến trấn trên của chúng ta, đến lúc đó ai có thể lấy thật nhiều rễ hoa mao cai vồ, chú nó sẽ thu ít nhất bốn mao, có thể còn cao hơn nữa đó.”
Con mắt Thôi Văn Vũ liền sáng: “Bốn mao tiền một cân*!? Vậy một ngày cậu có thể đào bảy tám chục cân, phơi nắng khô đi cũng có thể có ba bốn chục cân, tính xuống có thể kiếm mười hai mười ba đồng đó. Mười ngày là một trăm hai ba, hai mươi ngày chính là hai trăm bốn sáu. . .ha ha, kia liền có thể mua được mấy chục cái rương pháo ném”
Lý Yến “. . .” Ta có thể theo đuổi cao hơn một chút không!? Bất quá nghĩ lại, một thằng nhóc hơn mười bảy tuổi, có thể trông chờ vào nó có cảnh giới tư tưởng cao siêu gì chứ.
“Cậu nhỏ, kỳ thật cháu nghĩ như vậy nè. Cậu nhìn đi, mấy thằng nhóc trong trấn chúng ta đều rất nghe lời cậu, nếu để họ đào rễ cùng chúng ta, đến lúc đó chúng ta cho bọn họ ba mao tiền một cân, chúng ta kiếm một xu giá chênh lêch, cậu nói xem họ có làm không!?” Đây mới là mục đích thực sự của Lý Yến, phát động một số lượng người lớn vừa tiết kiệm sức lức lại có lợi ích thực tế.
“Cho bọn nó ba mao tiền một cân, chuyện tốt như vậy đi đâu mà kiếm chứ?? Đổi lại là cậu cậu cũng sẽ làm. Yến Tử, cái đầu nhỏ của con còn rất biết tính toán đó nha. Được rồi, chuyện này cứ giao cho cậu mày, mấy thằng nhóc đó đều nghe lời của cậu, như vậy kêu bọn nó tập hợp lại, ngày mai bắt đầu làm. Bất quá, Yến Tử, chuyện này phải xác thực thành công a, đừng để đến cuối cùng không có người thu là tiêu à.”
Lý Yến vuốt mồ hôi: “Cậu nhỏ cậu yên tâm đi, cháu cùng bạn ấy quan hệ rất tốt, bạn ấy nhất định không nói xạo gạt cháu đâu. Nhưng mà, còn chuyện này cháu muốn bàn với cậu nè.”
“Chuyện gì nói coi!!” Thôi Văn Vũ không có ý thức được bất tri bất giác liên coi Lý Yến như người lớn mà nói chuyện.
|||Màn Thầu Mốc – DD Lê Quý Đôn|||
Lý Yến móc từ trong túi mười đồng tiền được Thôi Ngọc Phượng cho kia, đưa tới: “Cậu nhỏ, cậu xem cháu chỉ có bao nhiêu tiền này thôi, trong túi quần cậu hẳn là không có tiền đúng không. Đến lúc đó, bọn nó đem rẽ phơi nắng thật tốt giao cho chúng ta, chúng ta căn bản không có tiền đưa lại nha”
“Đúng ha, đây chính là chuyện lớn cậu lại không nghĩ đến” Thôi Văn Vũ gãi gãi đầu suy nghĩ nói: “Như vậy đợi cho bạn họ đào rễ đem tới đợi bán hết rồi mới đưa tiền”
“Cũng chỉ có thể làm như vậy. Nếu làm như thế này, bọn họ sẽ cảm thấy chuyện này không có bao nhiêu khả năng thàng công, sẽ càng ngày càng không có tinh thần đi đào. Cháu nghĩ thế này, nếu đem mười đồng tiền này mỗi ngày đều mua chút đồ ăn ngon gì đó cho bọn họ để bọn họ cảm thấy nhất định có khả năng kiếm ra tiền, nếu không chúng ta cũng không cần thiết phải phí tiền thế này, cậu nhỏ cậu nghĩ thế nào!?” Lý Yến cố gắng nói rõ ràng một chút, không để Thôi Văn Vũ cảm thấy quá bất ngờ.
Thực tế, Thôi Văn Vũ quả thực cũng cảm thấy cháu ngoại gái nhà mình quá thông minh đi, nhưng mà lại cũng không có nghĩ gì nhiều. Khi đó thiếu niên nông thôn mười bảy tuổi, tư tưởng còn rất đơn thuần, các phương diện kiến thức phát triển cũng tương đối hạn hẹp, rất nhiều gia đình căn bản ngay cả ti vi cũng không có, ngoại trừ một chút sách thiếu nhi truyền thống, cơ bản không có sách báo gì bên ngoài. Không giống về sau khoa học kỹ thuật phát triển, thời đại phát triển thông tin, trên internet tiểu thuyết trùng sinh xuyên qua trên trời dưới đất, tư tưởng của người ta điên điên khùng khùng đến mức gần như trúng độc, chỉ thoáng đụng phải một vài đứa nhóc hơi có chút trưởng thành sớm đều có thể liên tưởng đến cô bé này đây không phải là trùng sinh à.
Thôi Văn Vũ chính là đang trong thời điểm thiếu tiền, đột nhiên có cái cơ hội bày ra trước mắt, vậy thì cho dù cực khổ cũng muốn hướng phía trước mà lăn. Cho dù có một chút nghi hoặc nào đó, cũng dễ dàng bị dục niệm mãnh liệt quẳng ra sau đầu, trong vô thức tin tưởng vào đại kế phát tài của cháu gái ngoại.
“Con nhóc này thế nhưng còn nghĩ nhiều như vậy nữa, nhưng mà cũng có chút đạo lý đó, vậy thì làm theo như lời mày ha. Chỉ là thực sự đến lúc đi đào rễ, mày cũng đừng lỡ miệng đó nha.”
Lý Yến đem miệng nhếch lên, “Cậu nhỏ trả lại cho cháu, liền cái miệng tơ hơ của cậu, ngay cả bà ngoại đều nói qua miệng cậu là eo miệng quần bông lỏng* chỉ cần cậu không nói ra, cháu nhất định không nói”
“Bà ngoại khi nào thì nói qua mấy câu này, sao tao không biết.”
“Nói xâu cậu không lẽ còn để cho cậu nghe hả. Dù sao thì cậu chỉ cần biết là nói cậu không kín miệng là được.”
“Ghê há, cậu không nói được chưa!? Còn không nghĩ, cậu còn muốn kiếm một xu tiền chênh lệch giá đó, nói ra còn kiếm được tiền nữa hả, cậu mày lại không có ngu.”
Lý Yến vui vẻ thẳng tưng, nắm quần áo cậu nhỏ cùng trở về.
Trước khi trời tối, Lý Yến viện cớ nói thể dục không có tiêu chuẩn như Tam Nhi, để nàng làm mẫu cho mình học tập một chút. Tam Nhi bị khen choáng váng cực kỳ tích cực dạy từ đầu đến cuối, giải thích từng động tác, gọi là cực kỳ kiên nhẫn.
Hơn vài lần sau, Lý Yến cảm thấy không sai biệt lắm quen thuộc, lúc này mới chạy về nhà ăn cơm.
*****Lời ngoài mặt
Còn một đoạn ngoài lề tác giả nói vế hoa mao cái vồ, bất quá ta cũng không có trích dẫn ra đây, nội dung quá mơ hồ. . . hì. . .ta cũng rất lười tìm hiểu.