Ngày xưa giáo viên thường thích giao bài tập về nhà, mỗi ngày trước khi tan học cũng sẽ bố trí nội dung bài tập. Những học sinh sẽ dùng bút máy ghi chép đánh dấu trên sách giáo khoa, đọc cái đề nào đoạn văn nào đó, đọc xong ghi chép cặn kẽ, chỉ lo quay đầu lại liền quên mất.
Trôi qua gần ba mươi năm, Lý Yến còn nhớ rõ chép lại cái bài tập nào mới là lạ. Chỉ may là nhớ rõ thói quen trước kia, từ trong cặp sách lấy ra sách giáo khoa số học cùng ngữ văn, lật đến cái trang bị gập chân để phân biệt kia, trên mặt sách quả nhiên có đánh dấu chọn dò số cùng sóng lớn vượt qua tuyến*. Bài tập số học là phép trừ trong vòng năm số thập phân, bài tập ngữ văn là chép lại hai lần bài học ngày hôm nay là bài văn “Gió xuân thổi”, cùng sao chép năm lần chữ mới học.
*mình đoán là điền số lớn bé vào cái □, trước hoặc sau dấu >[lớn], dấu <[bé]. . . đó. . .
Việc này đối với một đứa trẻ tám tuổi bình thường muốn hoàn thành chỉ sợ cũng không phải là chuyện dễ dàng. Nhưng đối với một cô gái ba mươi lăm tuổi đã từng lấy được văn bằng chuyên khoa văn mà nói chính là chuyện không thể đơn giản hơn được nữa, làm tựa như chơi, trong nháy mắt công phu liền làm xong.
Lý Yến dọn dẹp hộp bút, lấy cả sách vở cùng nhau cất vào túi xách, từ trên mặt ghế gỗ lưng cao nhảy xuống mặt đất, trực tiếp đi về phía tây phòng xem mẹ cùng em gái.
Thôi Ngọc Phượng vừa mới uống canh gà ăn cơm, đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy bước chân Lý Tiểu Yến liền mở mắt ra hướng về phía Lý Yến nhẹ giọng dịu dàng hỏi: “Làm xong hết bài tập rồi sao?? Đói bụng thì ăn châm hỏa muỗng nha, buổi sáng mẹ mua cho con mười cái để trong tủ chén, nói với bà con lấy ăn đi” Trẻ con chính là tuổi muốn phát triển, rất nhanh sẽ đói bụng, sau khi tan học bé con nàng hẳn sẽ muốn tìm đồ ăn.
“Dạ, con biết rồi mẹ, đợi chút nữa sẽ ăn mà” Lý Yến mang đầu nhón tay nhẹ chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Giai Giai, không nhịn được còn khẽ ngây ngô cười.
“Yến Nhi, mẹ sinh em gái cho con, con có vui không?”
“Vui, con rất vui ạ” Lý Yến ngẩng đầu nhìn Thôi Ngọc Phương khuôn mặt tươi cười không ngừng, nói: “Mẹ, bây giờ mẹ có hai chiếc áo bông bên mình, mẹ có vui không!?”
Thôi Ngọc Phượng sờ sờ lên chiếc đầu nho nhỏ bé bé của Lý Yến, “ Vẫn có lời của Yến Nhi nhà ta, người ta hay nói con gái chính là chiếc áo bông nhỏ bên người của mẹ, bây giờ mẹ có những hai chiếc áo có thể thay đổi để mặc rồi”. Ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng bên trong lòng lại cảm thấy rất mất mát.
Lý Yến là một người sống lại một lần, nơi nào sẽ không hiểu tâm tư mẹ mình kiếp trước. Không muốn làm mẹ suy nghĩ, vội vảng nói lảng sang việc khác: “Mẹ, mẹ mau ngủ một giấc đi, chờ em gái tỉnh lại sẽ có sức khỏe thật tốt còn cho em gái bú nữa”.
“Cái con bé con này, còn ba hoa như vậy, được rồi, đi chơi đi, mẹ cần ngủ, biết mà.”
“Dạ” Lý Yến gật đầu, dịch dịch góc chăn cho Thôi Ngọc Phượng, nhẹ đi ra khỏitây phòng.
Lý Yến biết muỗng hỏa nhi mà mẹ nói là một loại bánh miệng mâm hình tròn lớn nhỏ, hương vị cùng vừa dày đặc lại thơm vàng của bánh Quảng Đông không sai biệt lắm, chỉ là nó mỏng dễ cắn hơn. Đồ ăn vặt, mì phở, cũng chỉ liền vài thứ như vậy, xa xa không bằng về sau nhiều chủng loại. Bánh quai chèo dài nhỏ mà nhai lên dai dai cảm giác nhiệt tình mười phần cùng loại một mao tiền hai phần hỏa muỗng, chúng chiếm giữ lấy thật sâu đậm phần ký ức thời trẻ con đóng khố, mãi cho đến rất nhiều năm về sau vẫn còn nhớ rõ loại hương vị đặc biệt đó.
Đầu gỗ kéo cửa tủ chén là lúc xây nhà làm theo đúng mốt, còn lộ ra một chút mùi vật liệu mùi dầu gỗ chưa bay đi, tầng ba cách mặt đất để khay chén sạch sẽ, ở giữa để đồ ăn thừa, cơm thừa, bên dưới rộng mở đặt một nồi bồn. Mười cái muỗng hỏa nhi chỉnh tề nằm một chỗ, dùng một cái túi ny lon đựng vào trong một chậu không.
Lý Yến mở túi, cái loại mùi thơm đó đặc biệt làm sao, tản mát bay đi xa liền cảm thấy đói bụng, nuốt nước miếng một cái, nhẩm tính khả năng của mình, không chần chờ lấy ra hai cái, đem đồ còn dư để lại lại đóng kín thật tốt cửa tủ.
Ngô Chi Lan lúc này vừa vặn cho heo ăn xong từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy gì đó trong tay cô, mặt sa sầm nói: “Một chút cần hai cái làm gì, ăn một cái còn không được à?”
Con ngươi nhỏ đảo một vòng, đem tay phải nhấc lên phía trước: “Bà nội, cháu không muốn ăn một mình, đây là lấy cho bà!!”
Ngô Chi Lan dưới sự ngạc nhiên sắc mặt liền có chút hòa hoãn nói: “Được rồi, bà không ăn, để lại đi”
Bàn tay nhỏ bé không ngừng đưa tới. “Bà nội, mau nếm thử xem, món này ăn rất ngon, cháu không có nói xạo đâu.”
Lão nhân nếu còn nghiêm khắc như vậy đối với cháu gái cho dù hiếu thuận đến đâu cũng sẽ thấy tủi thân, khuôn mặt nghiêm khắc trường kỳ của Ngô Chi Lan cũng từ từ giãn ra, bàn tay khô ráp xoa vào quần áo tính sẽ vươn tới. Vừa mới vươn tay ra đã bị người ta cản nữa đường.
“Bà cháu bà ấy không ăn thì đưa cho ông.”
Lý Yến nghiêng đầu nhìn vế phía Trình Giảo Kim nửa đường nhảy ra này, không ai khác, chính là người hết ăn lại nằm, rảnh rỗi liễn đi phố đông phố tây, ông nội của nàng Lý Vũ Xương.*
*Đoạn này mình xin phép được gọt cho gọn lại, viết cho thuận chữ.
Giành giựt hỏa muỗng từ cửa miệng lão bà, Lý Vũ Xương ăn đến ngon lành, quay về phòng phía đông cởi giày trèo lên ngồi xếp bằng lên giường gạch, lập tức hỏi Ngô Chi Lan: “Chừng nào ăn cơm, tôi đói bụng”
Ngô Chi Lan trợn mắt lườm hắn một cái: “Cả ngày chỉ biết đi dạo, đến khi đói bụng mới cuống lên. Chờ chút, đợi Đại Trung về rồi cùng ăn.”
Lý Vũ Xương cảm thấy bản thân mình không quan trọng bằng con trai trong lòng không vui nói: “Chờ nó làm gì chứ, nó có dặn cái gì, không biết chừng đi khách sạn uống rượu với ai đó rồi thì sao.”
“Uống rượu cái gì, vợ nó sinh con cho nó nó còn không mau trở về nữa hả.”
Lý Vũ Xương hướng tầm mắt về đầu phòng phía tây nhìn, nói: “Sinh một con nhóc chứ có phải một thằng nhóc đâu, có gì ghê gớm chứ.”
Tiếng ông ta không lớn không nhỏ, cũng không ý định kiêng kỵ Thôi Ngọc Phượng cái gì, Ngô Chi Lan liếc hắn một cái, đè tiếng nói: “Ngọc Phượng liền nghe được bây giờ, ông không nói nhỏ một chút được à.”
Lý Yến cũng lo lắng mẹ cô nghe thấy sẽ cảm thấy đau lòng, vội vàng chạy đến cửa phòng phía tây, thân hình nhỏ bé lặng lẽ hướng đầu vào trong phòng nhìn, may mà Thôi Ngọc Phượng ngủ thiếp đi không nghe thấy, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi đem cửa phòng đóng kín.
Nghiêng đầu quay về đông phòng, trong lòng buồn bực, liền hiểu mẹ cô lúc này ở cữ không thể xúc động, dù không vui cũng phải đè ép xuống, chạy đến tủ chén lại cầm hai cái muỗng hỏa nhi, lần lượt đưa cho Ngô Chi Lan cùng Lý Vũ Xương mỗi người một cái: “Ông nội, bà nội, hai người ăn đi, mẹ con nói nàng mua về chính là để cho chúng ta ăn, đợi ăn rồi nàng lại lấy tiền đi mua”
Thực ra thì, hỏa muỗng nhi này là đồ ăn ban đầu Thôi Ngọc Phượng mua riêng cho Lý Yến, chỉ là đến cuối cùng phần lớn đều là chui vào trong bụng Lý Chí Xương. Có cái người lớn đi theo ăn ké như vậy, chia đều ra liền thành hai ngày phải mua một lần, mỗi lần mười cái, một tháng cũng phải mất mười tám đồng. Khi đó nàng đi làm tại công ty may mặc ở trấn trên, một tháng mới kiếm được ba mươi mấy đồng, mỗi tháng còn phải giao bảy đồng phí gửi trẻ, ba lần bảy lượt kéo xuống, cũng chỉ còn lại không tới mười đồng. Từ nhỏ thân thể Lý Yến thực sự không tốt, hầu như mỗi tháng đều phải đi bệnh viện, cũng mất sơ sơ bảy đồng, thêm vào mua chút ít trái cây, trong tay liền hầu nhưng không có tiền.
Thế nhưng Lý Vũ Xương còn chưa vừa lòng, muốn đòi thêm phí sinh hoạt từ Thôi Ngọc Phượng, nếu không không chịu trông trẻ, thì kêu cô mang về nhà mẹ đẻ mà giữ. Thôi Ngọc Phương khẩu khí bên ngoài cũng mất luôn nhiệt tình, trực tiếp phản bác lại: “Cha, Yến Tử còn là họ Lý hay là mang họ Thôi, con bé nếu như được con mang về từ nhà mẹ đẻ bên kia sang thì bây giờ liền đem về cũng được, chẳng lẽ nó không phải do con sinh ra sau khi gả về đây sau khi lập gia đình với nhà họ Lý này hay sao?. Nếu cha đã nói đến mức này, vậy con cũng nói cho các người hay, giữ không được thì cứ bóp chết, sau này con một phân tiền cũng không đưa nữa”. Sau này cũng thật sự không đưa tiền nữa.
Hai bên náo loạn căng thẳng, chịu khổ nhất chính là trẻ con. Khi đó Lý Yến năm tuổi cũng đã biết nhớ, lúc Thôi Ngọc Phượng làm việc, Lý Yến đều tự chơi một mình, trẻ con nào tránh được những lúc nghịch ngợm, ngắt bông hoa, bốc cục đá nhỏ, làm trên người bẩn thỉu khiến Ngô Chi Lan lấy tay đánh vào đầu nàng dạy dỗ to tiếng. Lý Vũ Xương lúc này đã không còn tiền thu vào, ngay cả thuốc lá cũng từ loại Đại Trùng Dương năm mao bảy phân tiền xuống thành loại Hỉ Ca một xu một hộp. Chuyện này làm cho hắn trực tiếp giận lây đến trên người Lý Yến, động một chút là đánh chửi, còn nếu thèm ăn muốn ăn cái gì đó thì liền sai bảo Lý Yến đi theo Thôi Ngọc Phượng xin.
Trẻ con không hiểu chuyện, nhưng lâu ngày cũng biết ai tốt ai xấu, từ từ biết học nhìn sắc mặt, lúc Thôi Ngọc Phượng làm việc liền tự núp dưới chân tường nhỏ tự chơi một mình, chờ mong trông ngóng mẹ tan tầm.
Mỗi ngày Thôi Ngọc Phượng tam tầm về nhà, vừa mới mở cửa chính, Lý Yến thật vui vẻ tựa như con chim én nhỏ một dạng thoáng cái nhào tới trong ngực mẹ, trực tiếp líu ríu nói thỏ thẻ rằng nhớ mẹ rất nhiều. Thôi Ngọc Phượng liền hỏi nàng hôm nay làm những việc gì, mỗi lần nghe thấy con gái bị đánh đều cảm thấy khó chịu trong lòng. Chính là cũng không có cách nào, Lý Đại Trung ở bên ngoài làm việc còn chưa trở về, gửi về bao nhiêu tiền cũng là do Lý Vũ Xương chặn lại, một phân cũng không đến tay mình, muốn nuôi sống bản thân cùng con gái, thì phải đi làm kiếm tiền, biết rõ cha mẹ chồng đối xử với con gái mình không tốt, cũng chỉ có thể giả câm giả điếc, sau lưng ôm Lý Yến không biết rơi bao nhiêu nước mắt. Mãi cho đến hai năm qua đi, Lý Yến lớn dần, đi học, mới trở nên tốt hơn một chút.
*********************Lời ngoại truyện****************
Gió xuân thổi,
Gió xuân thổi,
Thổi tái cây liễu rồi,
Thổi đỏ hoa đào,
Thổi qua chim én,
Thổi tỉnh con ếch,
Gió xuân thổi,
Gió xuân thổi,
Gió xuân khẽ thổi,
Dưới mưa nhỏ nhẹ nhàng,
Mọi người mau đến trồng cây thầu dầu,
Mọi người mau đến trồng hoa hướng dương,
Ký ức trẻ con, chẳng biết, bạn cùng trang lứa có còn nhớ hay không??