Thôi Hương Như hiện giờ ở cách vách nhà Xuyên Tử,
thức ăn cũng có người lo. Công việc mỗi ngày phải làm chính là dọn dẹp
phòng mình ở ngày thường. Căn bản không giống như trước kia, không chỉ
lo cho mọi người ăn uống, thậm chí còn phải chăm sóc hai đứa em chồng.
Mặc dù lúc chị gả cho Hoàng Kiến Dân có không ít tự tin. Nhưng từ nhỏ ba mẹ đã dạy chị nên làm việc nhà như thế nào. Cho nên làm việc nhà với chị
dễ như trở bàn tay. Lúc ở nhà họ Hoàng, một khi chị rảnh rỗi thì dì
Hoàng sẽ gặp lập tức bận rộn không ngừng, làm con dâu như chị tự nhiên
không thể ở bên cạnh nhìn. Bây giờ nghĩ lại, khi đó dì Hoàng nhìn như
săn sóc chị khắp nơi, nhưng thực tế dùng tâm nhãn không ít.
Ngày
thoải mái này đã quen. Nếu kêu chị trở về nhà họ Hoàng, ngược lại còn sẽ không vui. Hơn nữa, việc hôn nhân của Hoàng Kiến Dân đều định ra. Từ
đây về sau chính là người lạ thật sự.
Thôi Hương Như có thể nghĩ thoáng xem như một chuyện tốt. Hai chị em thức trắng đêm nói chuyện cũng không biết mệt.
Không được mấy ngày thì đến ngày Sở Đường và Từ Nhị khai giảng. Mấy ngày nay, Từ Nhị cũng thích ứng với cuộc sống trước mắt. Mà khi Sở Từ đưa học phí và phí sinh hoạt trong hai tuần giao tận tay y thì lập tức có loại cảm
giác được cưng chiều mà lo sợ.
Từ thôn đến huyện rất xa, mấy đứa
nhỏ trong thôn phần lớn đều là trời chưa sáng đã xuất phát, cõng mấy
chục ký gạo và dưa muối đi bộ đến huyện. Mấy chục dặm đường mặc dù vừa
xa vừa mệt cũng chỉ có thể chịu đựng, chỉ vì tiết kiệm một chút tiền
ngồi xe.
Sở Từ đối xử với em trai từ trước đến nay đều hào phóng. Nếu cuộc sống hiện tại coi như có thể, vậy cũng không cần lại làm cho
Sở Đường và Từ Nhị chịu khổ chịu tội. Cho nên cũng không để cho hai
người cõng gạo và dưa muối, cho mỗi người 10 đồng tiền sinh hoạt phí và
thêm 5 đồng tiêu vặt. Số tiền này nhìn như không nhiều lắm, trên thực tế cũng không phải nhà bình thường có thể ra được. Ít nhất dựa vào năng
lực của Sở Từ bây giờ muốn duy trì cuộc sống lâu dài của hai người như
vậy còn cần tiếp tục cố gắng.
Cũng trách không được mấy đứa nhỏ
trong thôn này phần lớn chỉ đến tiểu học hoặc cấp 2, thật sự là đứa nhỏ
càng lớn chi ra lại càng nhiều.
Đặc biệt là mấy cậu bé muốn giống như Sở Đường và Từ Nhị vậy, đưa đi học chẳng khác nào giảm bớt lao động trong nhà, còn phải không công dán tiền. Mà số tiền này gần như có thể
chiếm hơn phân nửa thu nhập gia đình bình thường.
"Chị..." Sở
Đường nắm tiền, trong lòng nóng lên, không biết nên mở miệng như thế
nào. Để Sở Từ ở nhà một mình, mà cậu lại chỉ tiêu tiền phức tạp. Loại
cảm giác này làm cho chính cậu đều cảm thấy buồn tẻ.
Từ Nhị cúi
đầu, hơi im lặng. Mấy ngày nay, phần lớn y đều trong trạng thái này,
cũng rất ít trả lời Sở Từ. Nhưng có thể nhìn ra được, hiện tại cũng hiểu được tiền này phỏng tay.
"Nếu không... tôi không đi học ở nhà giúp cô nha?" Từ Nhị khẽ cắn môi mở miệng nói.
Trong lòng y là muốn đến trường, cũng thật sự không muốn thiếu Sở Từ quá
nhiều. Y cũng không thích loại cuộc sống ăn nhờ ở đậu này, nhưng đồng
thời lại cảm thấy hai chị em Sở Từ moi tim moi phổi đối xử tốt với y, tự tôn và trách nhiệm xung đột ở trong lòng tra tấn y sắp phải nổi điên.
Sở Từ nghe được y nói nhịn không được hơi ngạc nhiên. Từ tình hình mấy
ngày nay xem ra thái độ của Từ Nhị vẫn luôn cố ý duy trì một tia xa
cách. Bởi vì sức khỏe còn suy yếu nên cũng không để cho y làm việc. Cho
nên y mỗi ngày đều là cầm sách vở ngày đêm gặm đọc, như vậy thật giống
như là hạ quyết tâm nhất định phải đọc sách xông ra tên tuổi.
"Cậu? Vẫn là quên đi, ở nhà còn phải để cho tôi chăm sóc cậu, còn không bằng
cố gắng đi học tương lai kiếm nhiều tiền chiêu đãi tôi." Sở Từ nói
thẳng.
Nàng nói xong lại đặt hai hộp gỗ trước mặt hai người nói:
"Đây là quần áo và một số đồ dùng hằng ngày. Nếu còn thiếu cái gì chờ
lần sau trở về thì bổ sung thêm, thật sự không được thì tự đi mua. Tôi
nghĩ số tiền cho hai người hẳn là cũng đủ rồi."