Chuyện Sở Từ biết được thì bản thân Hoàng Kiến Tân cũng biết rõ ràng trong lòng. Bởi vậy mới cảm thấy vô cùng xấu hổ.
"Sở Từ, cô cứ như vậy hy vọng tôi đến lúc đó thi rớt à? Tôi nhớ rõ trước
kia cô còn hy vọng tôi đi học thật giỏi tương lai trở nên nổi bật. Tại
sao đã quên nhanh như vậy? Hơn nữa cô ăn không ít cơm nhà họ Hoàng. Nếu
không có nhà chúng tôi, bây giờ cô có lẽ đã chết đói. Vì phần ân tình
này cô cũng không nên nguyền rủa tôi như vậy." Hoàng Kiến Tân không nể
mặt, bất mãn nói.
Thành tích của gã xác thực không được tốt lắm.
Nhưng cũng không có nghĩa là gã không muốn vào đại học. Đại học có trợ
cấp, tương lai tìm việc cũng có bảo đảm, vẫn mạnh hơn ở nhà làm việc nhà nông.
Hoàng Kiến Tân cố gắng nhắc nhở Sở Từ, dường như sợ cô không nhớ rõ từng nghèo túng.
Nhưng Sở Từ cũng thật sự vô tâm, trước tiên không nói trước kia người ăn cơm
nhà họ Hoàng không phải thật sự là nàng. Cho dù phải thì tính sao? Người có ơn với nàng từ trước đến nay đều là một mình Thôi Hương Như, liên
quan gì cả nhà chồn này?
"Ân tình chó má, đi học nhiều năm như
vậy lại học đội mũ cao cho bản thân?" Sở Từ hừ mỉa một tiếng nói tiếp:
"Hai anh em mấy người nếu là tới thông báo đám cưới thì tôi đã biết, có
thể lăn. Tôi cũng không muốn tiếp tục nghe mấy người nói chuyện cũ năm
xưa."
Hoàng Kiến Tân vừa nghe nhất thời ngẩn ra: "Sở Từ, tôi cho
rằng cô chỉ là vô văn hóa, không nghĩ đến còn thô tục như vậy. Lần trước ở trước mặt người nhiều người như vậy mắng người nhà chúng tôi còn
không so đo với cô. Lần này cô còn chết cũng không hối cải, thật sự làm
cho tôi thất vọng!"
"Cậu thất vọng liên quan gì đến tôi?" Sở Từ buồn cười nói.
"Cô!" Hoàng Kiến Tân tức giận đến mức vươn ngón tay chỉ vào Sở Từ, vẻ mặt đầy cảm xúc nói: "Sở Từ, cô đừng không biết tốt xấu. Tôi thật sự không nghĩ tới cô là người vô lại như vậy! Cô cho rằng tôi đang nói chuyện cũ năm
xưa với cô sao? Rõ ràng là vừa rồi cô mới đẩy Tiểu Lan của tôi ngã, cô
nên xin lỗi nó!"
Nếu vừa rồi khinh bỉ Sở Từ, như vậy giờ phút này Hoàng Kiến Tân chỉ cảm thấy mình đã hoàn toàn bị chọc giận.
Trước kia thái độ của Sở Từ đối gã là gì trong lòng gã là rõ ràng. Tất nhiên
cũng rất hiểu được lý do cô sẽ động lòng. Dù sao mình muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn văn hóa có văn hóa. Trong thôn có rất nhiều cô gái có ý với gã, cũng không chỉ có một mình Sở Từ. Thậm chí trước kia gã hơi
chán ghét bản thân rước lấy một cô gái có ngoại hình ghê tởm như Sở Từ
vậy!
Bất quá theo gã, người như Sở Từ căn bản không xứng giao lưu với gã, định mệnh là phải bị mình chán ghét. Nhưng không nghĩ tới phế
vật rác rưởi như vậy cũng dám khiêu chiến kiên nhẫn của gã. Chẳng lẽ cô
sẽ không sợ sau này mình nhìn cũng không liếc nhìn cô một cái sao?
Đương nhiên, lúc này Hoàng Kiến Tân căn bản sẽ không nghĩ tới Sở Từ đã không còn hứng thú với gã.
"Chị của tôi căn bản không cần xin lỗi nó! Em cậu bản thân đứng không vững
mới ngã xuống, có liên quan gì đến chị của tôi?" Lúc này, Sở Đường cảm
giác được Sở Từ cũng không đối xử đặc biệt với Hoàng Kiến Tân cuối cùng
yên tâm đi tới nói.
"Tôi cũng thấy, thật sự là chính nó đứng không vững." Từ Nhị liếc mắt nhìn Sở Từ một cái cũng mở miệng.
Sở Từ lại đột nhiên giơ tay kêu hai người ngậm miệng, tiếp theo cười mỉa một tiếng: "Cậu nói tôi đẩy Hoàng Lan hả?"
"Chẳng lẽ không phải sao?" Hoàng Kiến Tân không vui nói.
"Đúng, mặc dù vừa rồi không phải. Nhưng bây giờ coi như là đúng rồi!" Sở Từ
cười thản nhiên, nhấc chân về phía trước một cái, duỗi tay ra trực tiếp
túm áo Hoàng Lan áo, dùng một chút sức. Trong nháy mắt nhấc người cách
mặt đất giống như nhấc con gà con, tiếp theo vật mạnh về sau. Trong nháy mắt người này "ầm" một tiếng bị đập mạnh xuống đất. Váy của Hoàng Lan
nhất thời dính bụi, cả người rất chật vật.