Editor: demcodon
Từ Vân Liệt thở phào nhẹ nhõm, chờ đến khi bác sĩ cho phép mới vào phòng xem. Chỉ thấy Sở Từ sắc mặt khó coi nằm trên giường, biểu cảm hơi khó chịu. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào hai đứa trẻ sơ sinh, thái độ thật sự hơi kỳ lạ.
“Làm sao vậy Tiểu Từ? Có phải có chỗ nào khó chịu hay không?” Từ Vân Liệt thót tim.
Sở Từ bĩu môi: “Em không sao...”
Chỉ là tiểu hòa thượng trong không gian đã biến mất. Vừa rồi nàng đã thử dùng ý thức, không gian vẫn còn, sách Phúc Duyên cũng còn. Thậm chí trong sách Phúc Duyên còn có rất nhiều thứ, trong đó có kỹ năng y học và thuật số học. Dường như đều là những thứ tiểu hòa thượng Ngộ Trần biết, nhưng con lừa hói đã biến mất!
Không chỉ vậy, điều quan trọng nhất chính là bàn tay một trong hai đứa trẻ có vết bớt hình Phật ấn nhỏ. Không phải là đầu thai thành con của nàng chứ?
Sở Từ khổ mà không nói nên lời, nàng biết rõ trong lòng, tiểu hòa thượng đã không còn. Nhưng ràng buộc vẫn còn, nàng còn phải tiếp tục kiếm công đức, chỉ là không có cậu bé càm ràm mà thôi.
“Con trai có vấn đề hả?” Từ Vân Liệt nhìn hai đứa trẻ lại hỏi.
Sở Từ nheo mắt, nghiến rang nói: “Em chỉ là cảm thấy con trai út của chúng ta tương lai sẽ không cưới được vợ!”
“Tại sao?” Từ Vân Liệt ngẩn ra, hai đứa nhỏ trông khác nhau. Đứa lớn có vẻ giống hắn hơn, đứa nhỏ trông giống Sở Từ, xinh đẹp. Mặc dù bây giờ làn da còn mềm mại ửng đỏ và nhăn nheo, nhưng càng nhìn càng thuận mắt. Tương lai nhất định sẽ giống như Sở Từ, dáng vẻ tốt như vậy làm sao không thể cưới được vợ?
Sở Từ khóc không ra nước mắt. Nếu nàng đoán không lầm thì con trai út có lẽ chính là hóa thân của tiểu hòa thượng. Một hòa thượng lòng trong trắng và không ham muốn, có thể cưới được vợ sao?
Nhưng nghĩ đến đây, Sở Từ lại mím môi: “Chờ khi nó 20 tuổi, chúng ta bắt đầu chọn vợ cho nó nha? Mềm không được thì dùng cứng. Anh Từ, từ hôm nay trở đi, anh biết cô bé nào vừa độ tuổi đều phải giúp đỡ chăm sóc thật tốt, biết đâu một trong số đó tương lai sẽ là con dâu của em.”
Từ Vân Liệt không biết nên khóc hay cười, làm gì có ai mới sinh con trai ngày đầu tiên đã bắt đầu nghĩ đến việc tìm con dâu chứ?
“Được rồi, em nói tìm thì tìm. Dù sao cũng rãnh rỗi.” Từ Vân Liệt bất lực nói.
Hắn vừa dứt lời thì nhìn thấy Sở Từ đánh đứa lớn: “Anh nhìn đi, thằng cả nhà chúng ta thật nhiều tóc, không giống như thằng út, như một con lừa hói...”
Khóe miệng Từ Vân Liệt lại co giật, trẻ con mới vừa sinh ra có thể mọc bao nhiêu tóc chứ? Rõ ràng là giống nhau... người phụ nữ này làm mẹ, thân thể cấu tạo sợ là đều không tốt lắm, nhìn ánh mắt của vợ hắn kém đi rất nhiều.
--- ---
Sở Từ sinh con xong có nhiều người đến thăm hơn.
Tên của hai nhóc đã nghĩ ra từ lâu. Nhưng bây giờ, Sở Từ lại thay đổi một chút. Tên của thằng cả là Sở Diệc Lan, con trai út vốn dĩ cũng họ Sở. Nhưng Sở Từ đột nhiên sửa họ lại thành Từ Diệc Trần.
Ba Từ vốn dĩ không trông cậy vào cháu nội có thể họ Từ. Nhưng bây giờ vừa nghe gần như mừng đến phát khóc, đều cảm thấy trên người Sở Từ lấp lánh ánh sáng. Quả thực là hiểu chuyện và lương thiện, bất mãn nho nhỏ trong quá khứ biến mất ngay lập tức mà không để lại dấu vết.
* * *
Ba tuổi đã thấy già, nhưng khi đứa trẻ mới ba tháng, Sở Từ đã đoán trước được tính cách của hai đứa trẻ.
Thằng cả hiện giờ có biệt danh là Lan cục đá, giống như Từ Vân Liệt, không thích khóc hay gây rối, trông tương đối chắc nịch. Từ Diệc Trần thì khác, ồn ào giống như Ngộ Trần. Lúc ngủ cũng ai ê a nói mớ, khi khóc càng như muốn lật tung cả mái nhà, ồn ào làm cho mọi người không được sống yên ổn.
Càng làm cho Sở Từ bất lực chính là, nếu thái độ của nàng có một chút thô lỗ thì thằng nhóc này sẽ bắt đầu khóc. Nếu không phải nhìn lớn nhỏ trong nhà xem nó thành bảo bối, nàng tuyệt đối không chút do dự đánh đứa nhỏ này một trận!
Trước kia là tiểu hòa thượng hư thể, đánh không được thì thôi. Bây giờ nếu đã thành con trai của nàng, vậy nàng làm mẹ còn không thể đá mấy cái hả?
“Con lừa hói!” Lúc Sở Từ thay tã cho con trai út nhìn thấy nó yên tĩnh nên lẩm bẩm một câu.
“Oa...” Nhưng mà lời nói vừa dứt lời thì nhóc lại hét lên.
“Khóc nữa mẹ sẽ đánh con đó!”
“Oa...”
“...”
Thật sự muốn nhét đứa con trai này trở lại mà!
--- ---HOÀN CHÍNH VĂN--- ---