Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy

Chương 790: Ỷ thế hiếp người




Editor: demcodon

Lúc này sắc mặt Từ Vân Liệt lạnh lùng, kìm nén sự tức giận. Ngay cả Sở Từ cũng không nói gì.

Nàng tự nhiên biết tại sao Từ Vân Liệt tức giận. Mấy ngày trước đó Từ Vân Liệt đã trải qua một đợt huấn luyện vô cùng quan trọng. Sau khi vượt qua bài kiểm tra là một nhiệm vụ khó khăn. Cho nên việc riêng của nàng vẫn luôn không có nói cho hắn biết. Bây giờ hắn trở về phát hiện nàng gặp nhiều chuyện rắc rối, có thể không tức giận sao? Chỉ sợ trong lòng cảm thấy Từ Phú Niên đã bắt nạt nàng rất nhiều, phải không?

Lúc này lời nói của Từ Vân Liệt có tác dụng rất lớn. Mấy người nghe vậy thì nhìn nhau, một lát sau vẫn gật đầu: “Được thôi, mọi người trao đổi với nhau trước. Về phần tờ tố cáo và lời bà cụ nói, chúng tôi cũng sẽ theo sát điều tra... Chờ mọi chuyện rõ ràng lại đến.”

Đã có người nói vết thương của Đường Vĩ là giả. Nếu bọn họ lại nắm Sở Từ không buông cũng không hợp lý.

“Chờ đã, mấy người không thể đi! Nếu mấy người đi rồi, bọn họ lại làm bậy với tôi thì sao đây?” Bà cụ rùng mình, vội vàng nói.

“Bà à, tôi tiêm thuốc an thần cho bà là hoàn toàn đúng. Khi đó bà còn la hét ở trước mặt hàng xóm, mọi người đều có thể làm chứng khi đó bà bị kích thích, tình huống hơi nguy hiểm. Hơn nữa, lúc ấy tôi cũng không lấy tiền thuốc. Bây giờ bà cắn ngược lại có phải hơi quá đáng hay không?” Sở Từ nhẹ nhàng nói.

Nếu nàng dám làm thì sẽ không sợ bị người khác bắt được nhược điểm.

Gương mặt già của bà cụ hơi méo mó: “Sở Từ, mày là con bé ngang ngược! Làm sao mà người phụ nữ ngoan ngoãn như mẹ mày lại sinh ra một đứa con gái xấu xa như mày vậy? Tao đã lớn tuổi mà mày còn đối xử với tao như vậy được hả? Tao là bà nội ruột của mày! Bây giờ mày nói vớ vẩn trước mặt công an, có tin tao xé nát miệng mày hay không?”

“Mọi người nhìn xem, ngày hôm đó bà cụ phản ứng còn dữ dội hơn bây giờ nhiều. Nếu tôi không tiêm thuốc cho bà, bà kích động ngất xỉu thì làm sao bây giờ?” Sở Từ nhíu mày nói tiếp.



Bà cụ nghẹn trong lòng, lập tức yên tĩnh. Bình thường bà đã quen với việc nổi điên. Ngay cả hàng xóm cũng sợ bà lì lợm đeo bám không buông. Huống chi trước kia một người phụ nữ nuôi nhiều con như vậy, khó tránh khỏi sẽ bị người khác dèm pha. Cách đanh đá này vẫn luôn là màu sắc bà tự vệ, đã quen đối xử với mọi người như thế. Làm sao bà có thể nghĩ đến Sở Từ lại nhất định phải bắt lấy điểm này của bà không buông chứ?

Không thể không nói, dáng vẻ nổi điên của bà cụ quả thực hơi đáng sợ, cũng bởi vì lý do này mà công an không muốn quan tâm.

Nghe thử xem mắng chửi gay gắt đến thế nào hả?

Nhưng chỉ sợ ai nóng tính cũng không chịu nổi, phải không? Lại nhìn Sở Từ, từ đầu đến cuối đều rất yên lặng, thực sự không giống người sẽ gây chuyện. Nhìn như vậy, công an ngược lại cảm thấy bà cụ này không bình thường.

“Bà à, hiện tại là xã hội pháp trị, không ai được làm bậy. Những lời bà nói cũng phải tôn trọng một chút. Nếu cố ý gây chuyện, chúng tôi cũng không có cách làm chủ giúp bà.” Công an nói thẳng.

Bà cụ nghe vậy thì trừng to mắt: “Cái gì không có cách làm chủ? Tôi thấy cậu chính là sợ thân phận của cậu ta, phải không? Vừa rồi cậu ta không phải cho mấy cậu xem thẻ ngành sao? Đúng là một kẻ ỷ thế hiếp người. Em chồng tôi năm đó dù sao cũng đã liều mạng vì Đại tướng Bạch, không thể hắn vừa mất thì mấy người bắt nạt cô nhi quả phụ chúng tôi.”

“Câm miệng!” Bà cụ vừa mới dứt lời thì ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng già nua lạnh lùng.

Chỉ thấy Bạch Mẫn Hoa trừng mắt, không thể tin được bà nội của mình lại ngốc như vậy. Dưới tình huống biết rõ Đại tướng Bạch sẽ đến còn nói ra những lời như vậy.

Bà cụ quay đầu lại nhìn Đại tướng Bạch. Nhưng bà ngược lại không cảm thấy mình nói sai gì, mà giống như trước đây trực tiếp ngồi dưới đất khóc: “Đại tướng Bạch, ngài đến thật đúng lúc! Ngài nhìn xem hai mẹ con chúng tôi bị bắt nạt thế nào. Năm đó chúng tôi ở trong thôn thật tốt, là ngài nói muốn chăm sóc chúng tôi. Cả nhà chúng tôi mới đến thủ đô này. Nhưng nếu tôi sớm biết rằng con mèo con chó nào cũng có thể cưỡi trên đầu chúng tôi, thì tôi có chết đói ở thôn Thiên Trì cũng tuyệt đối không đến đây...”