Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy

Chương 775: Thô tục




Một cú đá vừa rồi của Sở Từ chỉ là một bài học cho ông ta đừng nói lung tung. Bây giờ nhìn thấy ba Đường đằng đằng sát ý, nàng sẽ không khách sáo với ông ta. Nàng duỗi tay ra giật mạnh, trở tay lại kéo một cái. Dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, trực tiếp ấn người quỳ xuống, vỗ mạnh vào sau đầu một, tiếp theo túm tóc nói: “Tên lính nghèo? Ông có giỏi thì nói thêm một câu nữa đi?”

Từ Vân Viễn hơi sửng sốt, Sở Từ tức giận là bởi vì những lời này? Y còn tưởng rằng Sở Từ chỉ là bởi vì có thêm họ hàng quăng tám sào cũng không tới chứ.

“Khốn kiếp! Mày dám đánh tao hả? Mày có biết tao là ai không?” Ba Đường giận dữ rú lên, làm cho những nhân viên bên ngoài giật mình. Nhưng bọn họ đã nhìn quen với dáng vẻ kỳ lại của Sở Từ, cũng không ai tiến vào can ngăn.

Sở Từ thấy ông ta không hiểu chuyện lại đấm vào mặt ông ta một cái. Chỉ nghe một tiếng ‘phốc’, ba Đường phun ra một họng máu. Ông ta mơ hồ cảm thấy trong miệng có cái gì lung lay, hơi không rắn chắc.

“Tôi hỏi ông, ai là tên lính nghèo? Không biết nói chuyện hả?” Sở Từ nhíu mày tỏ vẻ không vui, cứ như thể giây tiếp theo nếu ba Đường không trả lời đàng hoàng thì sẽ bóp cổ ông ta đến chết.

Ông cụ đứng bên cạnh cũng hoảng sợ, nhưng cũng không ngăn cản. Thậm chí... trong lòng còn dâng lên cảm giác vui sướng.

Ngoài cháu gái ruột của mình, những người thừa kế tài sản lớn của nhà họ Đường còn có Đường Vĩ trước mặt và hai đứa chái trai khác. Nhưng Đường Vĩ làm người hơi nham hiểm. Sau một hồi đấu tranh, nó càng thêm đắc thế. May mà ông nhìn thấy Từ Vân Viễn và Đường Vĩ không cùng một loại người nên mới giúp đỡ Từ Vân Viễn. Bề ngoài nhìn như giao hết quyền lợi cho Đường Vĩ, thậm chí còn để Đường Vĩ thuận lợi loại trừ hai người anh em khác. Nhưng trên thực tế, là đang đánh cuộc vào Từ Vân Viễn.

Ông đang đánh cuộc Từ Vân Viễn còn có phần lương tâm, càng đang ngăn cản Từ Vân Viễn oán hận Đường Vĩ. May mắn thay là ông đánh cuộc thắng. Bây giờ chỉ còn hai nhà đấu tranh, mà cháu gái của ông vẫn là một trong số đó.

Chỉ tiếc sức khỏe của cháu gái không tốt. Hôm nay cũng đều là Đường Vĩ dùng chút mưu mô làm cho ông tận mắt nhìn thấy Tiểu Ngọc suýt chút nữa mất mạng, cơn tức này làm sao ông có thể nuốt trôi chứ?



Cho nên lúc này nhìn thấy Đường Vĩ bị một cô gái đánh mắng té ngã, trong lòng sao có thể không thoải mái chứ?

Hơn nữa... cô gái này thực sự tài giỏi, nhìn như càn rỡ nhưng trên thực tế trong mắt lại có phần tự tin. Ông cảm thấy sau lưng cô gái này chưa chắc dễ dàng trêu chọc như vậy. Cộng thêm quan hệ giữa cô và Từ Vân Viễn, thật ra đáng giá qua lại...

Ba Đường bị đánh choáng váng. Nhưng làm một người đàn ông, làm sao ông có thể nhận lỗi với một cô gái chứ? Bởi vậy ông ta nghiến răng và nhịn thêm mấy lần. Nhưng sức lực của con bé ngang ngược này quá lớn, nắm tay đánh vào trên mặt giống như bị búa nặng đập vào. Ông ta thậm chí đều có thể cảm giác được da đầu bị cô kéo ra đau đớn!

“Đừng... đừng đánh...” Ba Đường ấp úng giãy giụa một câu.

Sở Từ nhếch khóe miệng nói: “Nói tôi thì được, nhưng nói người đàn ông của tôi, tôi không thích nghe! Quân nhân thì đã làm sao? Nhớ năm đó... người đàn ông của tôi đánh trận đẫm máu thì không biết thằng cháu là ông đang làm gì!”

Từ Vân Viễn âm thầm đỡ trán, đánh rất sảng khoái. Nhưng lời này nói ra quá thô tục, lâu rồi không gặp, tính tình của Sở Từ cũng không khác mấy, mạnh mẽ giống một con sư tử cái.

Y không khỏi hơi ghen tỵ với anh cả. Nếu lúc trước y không lùi lại một bước, chỉ sợ Sở Từ cũng sẽ bảo vệ y như cô đã bảo vệ anh cả, phải không?

Nhưng y nghĩ như vậy, Từ Vân Viễn lập tức lắc đầu trong lòng. Đáng tiếc hiện tại y đã có người muốn bảo vệ, chuyện cũ không có gì đáng hối hận.

“Bác sĩ...” Ông cụ suy nghĩ một lát vẫn là nói: “Đánh nữa... chỉ sợ sẽ xảy ra án mạng.”