Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy

Chương 751: Tiễn bà đi một đoạn đường




Mặc dù trước đây Dịch Tình đã từng nhìn thấy một số cảnh tượng ghê tởm, nhưng tốt hơn cảnh hiện tại rất nhiều. Dù sao trong quân đội quản lý rất nghiêm ngặt, các quân nhân cũng rất quan tâm đến vệ sinh cá nhân. Hơn nữa khi xử lý bệnh nhân, hầu hết chỉ nhìn thấy máy thịt linh tinh, mà không phải giống như bà cụ này. Một hồi ho về phía cô, ho đến mức phun nước bọt vào mặt cô. Một hồi còn nói cho cô phân thải ra như thế nào.

Bà cụ này cũng không ngốc, vừa thấy biểu cảm cứng ngắc của Dịch Tình, gương mặt già nua không khỏi nói: “Tôi nói này cô bé, rốt cuộc cháu có thể chữa hay không? Nếu không thể chắc chắn thì đừng cản trở tôi làm việc!”

“Có thể!” Dịch Tình vội vàng trả lời, giây tiếp theo: “Có lẽ bà ăn phải đồ không sạch sẽ. Cháu kê thuốc cho bà bài tiết ra là khỏi...”

Bà cụ dường như không quá tin tưởng.

Nhưng ngay sau đó, Dịch Tình cũng không để ý đến Sở Từ, vội vàng lục tung hòm thuốc, một hồi lâu mới tìm được một loại thuốc tây, không nói lời nào đã lấy đưa qua: “Thuốc này bà uống ba lần là khỏi...”

Sở Từ nhíu mày, nếu Hoắc thần tiên thấy cảnh này chỉ sợ sẽ bị tức chết một lần nữa. Hóa ra còn có bác sĩ không đáng tin cậy hơn nàng.

Thuốc là thuốc tốt, nhưng cũng phải xem ai phù hợp dùng nó. Bà cụ này đã lớn tuổi gần sắp xuống mồ. Vốn dĩ đã bị tiêu chảy, Dịch Tình còn kê thuốc xổ này. Quả thực là muốn lấy mạng bà cụ mà.

Sở Từ thở dài, lấy lại thuốc từ trong tay bà cụ: “Với tình huống của bà không thích hợp uống loại thuốc này. Mặc dù chúng tôi khám bệnh miễn phí, nhưng thuốc thì phải trả tiền. Loại thuốc này có giá một viên 10 đồng, vẫn là uống loại này đi. Thuốc viên do tôi tự bào chế, 1 đồng là đủ rồi.”

Bà cụ sửng sốt: “Dùng được không?”

“Đương nhiên, nếu không có kết quả, bà có thể đến bệnh viện Phúc Duyên đối diện tìm chúng tôi.” Sở Từ lại nói.



Bà cụ nghe vậy cũng yên tâm. Bà cũng biết bệnh viện đối diện, hai hôm trước bà đã muốn đến bệnh viện khám. Nhưng sợ giá cả đắt quá nên chưa vào. Bây giờ xem ra cô bé bán thuốc khá thật thà. Tất nhiên chỉ là một trong số đó. Về phần cô bé xinh đẹp cười như đóa hướng dương này thật lòng dạ hiểm độc. May mắn bà không uống thuốc, bằng không vô duyên đưa 30 đồng ra ngoài, không phải gây thêm rắc rối cho con trai bà sao?

Mấy năm nay tiền lương của con trai bà tăng lên rất nhiều. Nhưng bà không thể lãng phí tiền bạc như vậy!

Bởi vậy, bà trừng mắt nhìn Dịch Tình một cái dữ tợn.

--- ---

Vừa mới bước ra khỏi nhà bà cụ, Dịch Tình đã nổi cáu: “Cô có ý gì? Tôi đã đưa thuốc rồi, sao cô còn lấy lại? Hơn nữa rõ ràng có thuốc tốt lại không cho. Tại sao cô lại muốn bán thuốc do mình bào chế chứ? Vừa rẻ vừa xấu, ai biết có tác dụng hay không?”

Sở Từ trợn mắt nhìn cô.

“Sở Từ!” Thấy Sở Từ không để ý đến cô, Dịch Tình lại gọi một tiếng.

“Cô Dịch à, nhà cô không thiếu tiền, đừng nói là 10 đồng. Cho dù là 100 hay 1000, cô cũng có thể mua được. Nhưng không phải ai cũng vậy.” Sở Từ bất lực nói: “Hơn nữa, khi cô đầu thai không mang theo não sao? Tình huống rõ ràng như vậy còn không nhìn ra được à? Hơn nữa, bà cụ đã nói hiện tại đang bị tiêu chảy. Nếu bà trẻ tuổi, cô kê thuốc này mặc dù hơi mạnh nhưng cũng không sao. Nhưng vấn đề là bà đã già sắp xuống mồ rồi, chẳng lẽ cô muốn tiễn bà đi một đoạn đường sao?”

“Ý của cô là tôi kê thuốc sai rồi?” Dịch Tình thót tim, nhưng lại hơi không tin.

Có lẽ trong bụng của bà cụ kia có giun. Hơn nữa tương đối nghiêm trọng mới có thể làm cho ho và tiêu chảy. Trước kia cô đi theo quân đội chiến đấu, phía trên cũng có phân công quân nhân giúp nông dân làm việc, bệnh tình cũng tương tự như bà cụ, dùng chính là thuốc cô vừa chọn. Lúc đó cũng không sao.