Quả nhiên Sở Từ vừa nghe thấy ngựa con hai mắt sáng lên: “Thật sao?”
“Ừ! Khi anh mới đi lính từng đến trông ở trang trại chăn nuôi. Cho nên quen biết mấy người nuôi ngựa, chọn mấy con ngựa tốt là tuyệt đối không có vấn đề!” Thẩm Dạng vội vàng gật đầu.
Sở Từ chỉ Dịch Tình rồi nói: “Anh sẽ chịu trách nhiệm những tổn thất do cô ấy gây ra chứ?”
“Được.” Y không tin Sở Từ sẽ ngu ngốc đến mức để cho Dịch Tình thành công. Mặc dù tham vọng của Dịch Tình hơi nhiều, nhưng so với Sở Từ tuyệt đối chỉ có thể xem như ngu dốt.
“Vậy thì được, cô có thể đến làm. Nhưng đã là nhân viên thì phải có nội quy của nhân viên, công việc nên làm cũng không thể lười biếng. Nếu không phục thì thu dọn đồ đạc cút đi, chỗ của tôi không phải nơi để cho đại tiểu thư vui chơi, hiểu rõ không?” Sở Từ lại nói.
Khí thế này làm cho Thẩm Dạng không khỏi cảm thấy xấu hổ. Con cọp cái như Sở Từ, không đến lúc bất đắc dĩ tuyệt đối không thể trêu chọc. Lần này vì Dịch Tình, y thật đúng là bất cứ giá nào, hy vọng Dịch Tình đừng làm cho y thất vọng.
Lúc này, Thẩm Dạng tiếp tục gật đầu đồng ý. Sở Từ mới không tiếp tục nói nữa. Nhưng nhìn xuống những thứ Thẩm Dạng đưa cho nàng khi vào cửa, không khỏi hơi ngạc nhiên: “Những giấy tờ này là chia hoa hồng của anh Từ hả?”
“Thu nhập của nhà máy không tệ, tài khoản của Vân Liệt vẫn luôn giao cho anh quản lý. Anh đã đầu tư một số sản nghiệp, trên giấy giờ đều có viết cẩn thận. Trước đây mấy thứ này đều phải tự cậu ta xem qua. Nhưng gần đây không biết cậu ta đang làm nhiệm vụ gì, tìm không thấy người. Cho nên anh chỉ có thể giao cho em. Tục ngữ nói rất đúng, anh em ruột cũng phải tính sổ rõ ràng. Em có thể đại diện Vân Liệt kiểm tra toàn bộ số liệu trên.” Thẩm Dạng nghiêm túc nói.
Sở Từ nhìn, không thể nói anh Từ thật là giàu. Nàng nhớ khi Từ Vân Liệt mới về thôn, nghèo đến mức không xu dính túi, chỉ tốt hơn nàng một chút. Nhưng bây giờ, bỗng nhiên thu nhập ngang hàng với nàng.
Đương nhiên, cũng ít nhiều nhờ có vận tài đồng tử* là Thẩm Dạng.
(*Vận tài đồng tử = đồng tử vận chuyển tiền tài: Theo truyền thuyết, vận tài đồng tử chính là Thiện Tài đồng tử bên cạnh Quan Thế Âm Bồ Tát, chuyên biến hiện ra rất nhiều tiền bạc, của cải giúp đỡ cho người nghèo. Nên sau này người ta dùng hình tượng của Thiện Tài đồng tử như một vị thần chuyên đem tài lộc đến.)
Sau khi đọc tài liệu do Thẩm Dạng mang đến, nàng mới biết được thì ra Thẩm Dạng không chỉ có kinh doanh một nhà máy, chủ yếu vẫn là đầu tư bên ngoài. Ví dụ như đầu tư ngành đồ điện. Bởi vì hiện tại đang trên đà phát triển, nên thu nhập rất khách quan, lợi ích giống như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn. Nếu cứ tiếp tục như vậy, tương lai vượt qua nàng là điều rất đơn giản.
Cuối cùng nàng cũng hiểu tại sao Thẩm Dạng không tiếp tục đi lính nữa mà lựa chọn kinh doanh thương, tầm mắt này tốt đến mức làm cho người phải ghen tỵ.
Nhưng đồng thời, nó cũng mở ra một cánh cửa lớn trong đầu nàng. Nếu chỉ đơn thuần vì kiếm tiền chứ không phải vì tích cóp công đức, nàng cũng không cần phải tự mình làm mọi thứ, có tiền có thể sai khiến ma quỷ. Thời buổi này, có rất nhiều người đang thiếu tiền và thiếu cơ hội. Nàng cũng chưa chắc không thể thử đầu tư một lần... Mặc dù rủi ro lớn, nhưng nếu đánh giá tốt thì vẫn khả thi.
Nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Sở Từ, Thẩm Dạng không khỏi mỉm cười. Y chính là nhìn thấy Sở Từ cực khổ xung phong như vậy, mới có thể dung cách này nhắc nhở em ấy. Em ấy cũng là người thông minh và biết cách làm.
Nhưng theo quan điểm của y, hiện tại không phải thời điểm tốt nhất để đầu tư. Đúng lúc Sở Từ mới bỏ ra một số tiền khổng lồ, có thể vừa quan sát tình hình xung quanh trong khi kiếm tiền trước.
Thẩm Dạng đạt được mục đích, một lúc sau đã rời đi. Dịch Tình lập tức đuổi theo, cô gái duyên dáng mảnh khảnh đứng trên đường cái, nước mắt chảy dài trên mặt, làm cho Thẩm Dạng hơi bất lực: “Đây không phải là em yêu cầu sao? Nếu bây giờ đã đạt được cũng đừng giận nữa.”
Dịch Tình vừa nghe giọng điệu này lập tức tủi thân: “Anh Thẩm, chúng ta cùng nhau lớn lên. Nhưng anh đối với Sở Từ tốt hơn em hàng ngàn lần. Anh cảm thấy em đang gây rắc rối, vậy anh không nhìn thấy em đang ấm ức sao?”