Lúc này đã nhận được câu trả lời chính xác từ thôn trưởng, Bạch Phụ Bình cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm.
Đối với ông, Sở Từ không phải là tin tức tốt của ông. Dù sao con bé này trời sinh khắc với ông. Hơn nữa, hiện tại ông cũng không cần quá lo lắng chuyện riêng của mình bị bại lộ. Dù sao ông đã rời khỏi thôn Thiên Trì hơn 20 năm. Con bé như Sở Từ căn bản không có khả năng biết quá khứ của ông, nhiều nhất cũng chỉ nghe nói đến tên ‘Từ Phú Niên’ mà thôi.
“Thôn trưởng, tôi có chuyện muốn làm phiền chú.” Bạch Phụ Bình Thư làm dịu lại cảm xúc nói tiếp: “Tôi... hai đứa con của Từ Phú Niên xin chú quan tâm một chút. Mấy ngày nữa tôi sẽ gửi về một số tiền. Nếu hai đứa nó quậy muốn đến thủ đô, vậy xin chú nói với bọn nó một tiếng, cứ nói ba bọn nó sẽ đích thân cử người về đón bọn nó, kêu bọn nó đừng nên gấp gáp...”
Thôn trưởng nhíu mày, luôn cảm thấy người này nói chuyện hơi kỳ quái. Mấy năm trước y cũng gặp qua người bên ngoài kia đến thôn Thiên Trì. Giọng nói của người đó rất cứng rắn, không phải như thế.
Nghĩ đến biểu hiện của Sở Từ, thôn trưởng không khỏi suy nghĩ nhiều hơn. Chẳng lẽ người gọi cho y lúc này căn bản không phải là người làm việc vặt, thậm chí chính là Từ Phú Niên?
Nếu đúng là như thế, y cũng có thể hiểu được tại sao Sở Từ lại phải đề phòng ba ruột của mình. Một người gọi điện thoại sẽ quê còn che giấu thì có thể làm ra chuyện tốt gì chứ? Biết đâu Từ Phú Niên này thật muốn làm chuyện gì xấu hổ với Sở Từ sau lưng thì sao.
Dù sao Sở Từ cũng là thôn trưởng nhìn thấy từ nhỏ đến lớn. Mặc dù trước đây không đáng tin cậy lắm. Nhưng 2-3 năm gần đây đã làm ông hoàn toàn thay đổi suy nghĩ. Cho nên thôn trưởng đối với con bé Sở Từ này hiện giờ rất bao dung. Đặc biệt là so với người ba không đàng hoàng như Từ Phú Niên này, y tự nhiên nghiêng về Sở Từ.
“Được, được. Nhưng dạo này tôi rất bận công việc đồng áng, sợ không có thời gian trông nom bọn nó... Đặc biệt là hai đứa trẻ cậu hay quậy phá, không có ai muốn giao tiếp với bọn nó...” Thôn trưởng khó xử nói.
Bạch Phụ Bình hơi sửng sốt, mấy giây sau mới cắn răng nói: “Chú yên tâm, tôi sẽ không cho người trong thôn trông vô ích. Khi nào tôi gửi tiền về cho hai đứa nó, tôi cũng sẽ gửi cho thôn một ít. Chu giúp tôi thuê hai người thích hợp trong là được.”
“Vậy thì tốt, những cần phải trông bao lâu? Cậu không biết, thôn chúng tôi phát triển rất tốt. Ngoài mấy người không làm việc đàng hoàng, mọi người đều có công việc, ai cũng siêng năng, không thích làm mấy chuyện lung tung rối loạn này...” Thôn trưởng lại nói.
Nếu như đây là Sở Từ, y sẽ không có tâm tư rao giá trên trời. Dù sao Sở Từ tạo phúc cho thôn, mà Từ Phú Niên này có thể giống nhau à? Sau bao nhiêu năm không có tin tức, nó đột nhiên xuất hiện lại muốn sai người trong thôn làm việc. Bọn họ đều là con người, lại không phải con rối của Từ Phú Niên nó, còn có thể tùy tiện nghe nó nói sao?
Tâm trạng của Bạch Phụ Bình vốn dĩ đã không tốt. Lúc này nghe vậy càng thêm tức giận đến khó chịu. Nhớ năm đó ông còn ở thôn Thiên Trì, khi đó thôn trưởng là ông cụ lớn tuổi, nhưng đối với thôn dân rất tốt, nhân phẩm tính cách cũng chính trực. Làm sao có thể há mồm ngậm miệng là đòi tiền chứ? Quả thật là thói đời ngày sau lòng người không cũ, cái thôn tốt đều bị thôn trưởng hiện tại hủy hoại. May mắn ông đã rời đi từ lâu, bằng không nhìn đều cảm thấy phiền lòng.
Nhưng lúc này ông cũng không có cách nào, đành phải bàn bạc với thôn trưởng lần nữa, hứa chỉ trông hai đứa trẻ tối đa một tháng, ngày mai sẽ gửi tiền về.
Thôn trưởng lúc này mới vui tươi hớn hở cúp máy. Đương nhiên, sau khi cúp điện thoại xong còn không quên gọi lại nói cho Sở Từ biết, như vậy y giống như một tên gián điệp già.