Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy

Chương 721: Đưa người trở về




Tâm trạng của Đại tá Bạch hiếm khi rất vui mừng, nhìn 'con trai' của mình cũng lười tức giận.

Mặc dù con dâu Bùi Phương của ông ta không tránh khỏi hơi khó chịu trong lòng. Nhưng bà rất tôn trọng và hiếu thảo với ba chồng là Đại tá Bạch này, chỉ cần ba chồng vui vẻ thì những chuyện khác không thành vấn đề. Chỉ đáng tiếc, tâm tư con gái của bà nặng, thật cẩn thận như Bạch Phụ Bình ở trước mặt ba chồng, không được ba chồng thích. Dù bà đã nói nhiều lần, nhưng con bé cũng không thay đổi.

Thậm chí có đôi khi, bà sẽ không khỏi nghĩ mình lấy Bạch Phụ Bình này có phải sai rồi hay không? Bà tôn trọng kiểu đàn ông làm việc lớn chứ không phải người giống như chồng, luôn lo được và mất, hơi vô hình.

Nhưng nghĩ lại, Bùi Phương vội vàng âm thầm lắc đầu. Dù thế nào thì chồng cũng đối xử với bà rất tốt. Mặc dù con gái không hoàn toàn giống bà, nhưng ít nhất cũng chui ra từ trong bụng bà, cũng xem như hiếu thuận hiểu chuyện.

“Mọi người nói chuyện đi, con sẽ làm món gì đó thật ngon, xem như chúc mừng ba nhận cháu gái.” Bùi Phương cười tủm tỉm nói.

Mà không bao lâu, đồ ăn đã chuẩn bị sẵn sàng. Năm người ngồi vào một cái bàn, trông giống như ba thế hệ sống chung. Nhưng bầu không khí rất lạ, gương mặt của Bạch Phụ Bình cho dù muốn giả bộ lộ ra nụ cười cũng hơi khó khăn.

* * *

Sở Từ cũng không ở nhà Đại tá Bạch quá lâu. Nhưng chỉ một hai tiếng cũng đã làm cho Bạch Phụ Bình sống một ngày bằng một năm. Khi Sở Từ và Từ Vân Liệt vừa rời đi, cả người ông lập tức đều thả lỏng, vội vàng nói với ba một tiếng. Ông rời khỏi quân đội và đi thẳng đến một ngôi nhà trong nội thành thủ đô.

Ngôi nhà này cũng là tứ hợp viện lớn. Nhưng nó hơi cũ, vị trí cũng trung bình, không giống như ngôi nhà của Sở Từ phong cảnh chỗ nào cũng hợp lòng người và rất thuận tiện.



Khu vực xung quanh ngôi nhà tương đối náo nhiệt, đủ mọi thành phần lẫn lộn. Trong nhà cũng có rất nhiều người ở.

Lúc Bạch Phụ Bình đến thì đã tối, đúng lúc cả nhà đang ăn cơm. Chỉ nhìn vào khoảng sân rộng, lại ngồi hai bàn người lớn và trẻ con, người già và phụ nữ.

“Anh cả, sao anh lại đến đây?” Vừa nhìn thấy Bạch Phụ Bình, Từ Phong Niên đã nhanh chóng đứng dậy chào hỏi.

Ngay sau đó, có 6-7 đứa trẻ đứng lên vây quanh Bạch Phụ Bình gọi 'bác cả'.

Bạch Phụ Bình nhíu mày, chỉ khi nhìn thấy hai đứa em trai và mấy đứa cháu trai cháu gái này tâm trạng của ông mới cảm thấy dễ chịu hơn, mới có thể hoàn toàn thả lỏng; càng không cần đặc biệt ngụy trang bản thân đã có thể nhận được sự ủng hộ và lòng tự trọng mà ông xứng đáng có được từ bọn họ.

“A Phú, sắc mặt của con không được tốt lắm, có phải Đại tá Bạch gần đây gây khó dễ với con không? Hay là bị vợ con chọc tức?” Một bà già bước đến chỗ Bạch Phú Bình, vẻ mặt đau lòng nói với người đàn ông hơn 40 tuổi như ông.

“Mẹ, không liên quan gì đến A Phương.” Bạch Phụ Bình thở dài.

“Hừm, vậy thì có liên quan đến Đại tá Bạch? Mẹ thật muốn đi hỏi ông ta, mẹ tặng con trai cho ông ta nuôi để nối dõi tông đường. Năm đó sao ông ta lại tìm cho con một đứa con gái không trứng cho con làm vợ vậy? Tiểu thư khuê các, dòng dõi thư hương có ích lợi gì? Con nhìn xem hai đứa em dâu của con, thậm chí là em gái con có đứa nào không sinh được không? Phong Niên đã sinh được ba đứa, còn con? Mẫn Hoa là một đứa con gái, sau này con già rồi thì ai nuôi con hả?” Bà Từ tứ giận.

Nhưng sau khi nói xong những lời này, bà Từ nghĩ lại và nói: “Mẹ thấy... vợ con còn không bằng Sở Tú Hòa lúc trước mẹ chọn cho con. Con không phải nói nó sinh một cặp sinh đôi trai gái hả? Hay là... về quê đưa người trở về? Mẹ nuôi cho con, không cho vợ con biết, không phải được rồi sao?”