Editor: demcodon
Mặc dù trước đó nghe nói Sở Từ mua nhà. Nhưng bọn họ nghĩ chỉ là một căn nhà nhỏ vô cùng đơn giản, nhiều nhất 100.000 đã rất ghê gớm. Nhưng lại không ngờ sự thật lại hoàn toàn khác!
Gần ngôi nhà này có mấy con đường chính, chưa kể đến nội thành, hơn nữa bên cạnh còn có một số nơi có phong cảnh đẹp, tràn ngập hơi thở văn hóa. Không chỉ vậy, diện tích cũng không nhỏ, ít nhất trên 600m vuông. Bên trong không những không có cảm giác cổ xưa âm trầm, hơn nữa tràn đầy sức sống.
Thật đúng là... ghê gớm mà!
Chỉ riêng kết câu và trang trí này đều có thể thể hiện sở thích và tính cách của chủ nhà.
Mặc dù hơi xa hoa phô trương, nhưng càng đầy đủ và cẩn thận, càng nho nhã khí phái. Hơn nữa trong sân thơm ngát. Hai bên sân có một khu vườn nhỏ, bên trong trồng rất nhiều hoa và đủ màu sắc; có sơn chi, có phượng tiên, và một số loại bọn họ không biết. Những mùi thơm này thu hút ong bướm đến, làm sự mệt mỏi trong lòng người biến mất ngay lập tức.
Nhưng hai con ngỗng trắng lớn và một con ngỗng con lông tơ màu vàng thì hơi kỳ lạ.
“Em gái, sở thích của em cũng thật kỳ lạ. Người khác thích nuôi chó, còn em thích nuôi ngỗng. Anh nhớ trước đây ở quê em có nuôi hai con phải không? Chẳng lẽ bị ăn thịt rồi hả?” Thẩm Dạng không khỏi thắc mắc hỏi.
Sở Từ nhìn cặp ngỗng ngẩng cao đầu, lắc mông đi tới đi lui. Căn bản không để ý đến mọi người. Hơn nữa nhìn thấy nhiều người vào nhà như vậy cũng không cảm thấy sợ, không chỉ không né tránh, lại càng không cắn người; vừa nhìn thấy Sở Từ, con ngỗng con kia thậm chí bỏ ba mẹ trực tiếp đi theo sau Sở Từ đi tới đi lui, bước chân nhỏ lảo đảo, trông hơi đáng yêu.
Nói chung những con ngỗng con đều là màu vàng hoặc xám. Nhưng con ngỗng con của Sở Từ thì hơi khác, màu sắc càng xinh đẹp hơn, ánh vàng rực rỡ.
Sở Từ rất cưng chiều con ngỗng con này. Bởi vì nó là con ngỗng con duy nhất mà Tiểu Bạch và Tiểu Hắc đã ấp bấy lâu nay. Căn cứ theo như lời Ngộ Trần nói, ngỗng con này có lẽ là hội tụ tinh hoa. Dù sao ba mẹ của nó cũng ăn rất nhiều thứ do linh dịch nuôi dưỡng mới sinh ra nó.
Mà nó cũng không làm cho nàng thất vọng, mới có thể đi đường đã biết chạy theo chủ nhân là nàng, chỉ là nó còn quá nhỏ, không đủ hung dữ, trông cậy vào nó đánh nhau vì nàng giống như Tiểu Bạch và Tiểu Hắc là không được.
Thẩm Dạng bị con ngỗng con này thu hút, mà những người khác cũng vậy.
“Em gái, con ngỗng này khá thân thiện và không thích cắn người. Nhớ năm đó khi anh còn nhỏ đã bị con ngỗng rượt đuổi chạy khắp thôn, bị tụt quần luôn.” Hùng Xuân vui vẻ nói.
Sở Từ nhoẻn miệng cười: “Chúng nó cũng có tên là Tiểu Bạch và Tiểu Hắc, vô cùng ngoan ngoãn.”
Dù sao hiện tại đang ở thủ đô, nàng khó mà nói mình mang theo hai con ngỗng trước đây đến. Dù sao con ngỗng trưởng thành trông khá giống nhau, ngược lại cũng không có ai cẩn thận phân biệt chúng.
“Cháu và anh Từ dẫn mọi người đi tham quan nhà nha! Sau đó chúng ta mới ngồi vào bàn ăn cơm.” Sở Từ khách sáo nói.
Mọi người đều gật đầu.
Lần tham quan này càng bị cách trang trí của Sở Từ dọa cho sợ hãi.
“Bác đến bây giờ cũng chưa sử dụng qua tivi màu. Con bé Tiểu Sở này, cháu thật không thể tin được!” Bác Thẩm không khỏi khen ngợi một câu.
Dù sao đồ vật màu sắc rực rỡ trông khác nhau, người bên trong trong như thật. Hơn nữa tươi vui.
“Cháu mua nhiều tủ lạnh như vậy làm gì?” Sư đoàn trưởng Dịch cũng không khỏi lầm bầm một câu, vừa mở ra thì khóe miệng co giật.
Đồ bên trong nhét đến tràn đầy. Nhưng nguyên liệu nấu ăn thực ra chỉ chiếm một nửa, còn lại có rất nhiều đồ kỳ lại. Ví dụ như mứt trái cây, trà hoa gì đó. Tất nhiên còn có rất nhiều đồ ăn vặt.
“Bức thư pháp này treo ở đây khá thích hợp...” Lại đi sang một phòng khác, không biết là ai nói một câu, nói xong, bác Thẩm đột nhiên nhào lên, sờ tới sờ lui lên bức thư pháp kia: “Tiểu Sở, bác nhận ra bức thư pháp này của cháu. Trước đó bác đã nhìn thấy một bức giống hệt ở nhà Đại tá Bạch. Lúc đó ông ấy nói với bác rằng bức đó là giả. Bức này của cháu... là thật hay là...”