Sở Từ cũng nhìn ra được Từ Vân Viễn nếu kêu ông già này là 'ba', vậy ông có lẽ là ba dượng của Từ Vân Viễn.
Nàng thực sự không biết có nên đồng tình với hai anh em Từ Vân Liệt và Từ Vân Viễn này hay không, có mẹ kế thì thôi. Bây giờ mẹ kế chạy mất rồi lại hiện ra ba dượng.
Chỉ là nàng hoàn toàn không ngờ có duyên với Từ Vân Viễn như vậy, mới đến thủ đô mấy ngày mà đã làm cho nàng gặp mặt. Thủ đô lớn như vậy, vòng tới vòng lui lại đụng phải người quen, thật là trùng hợp ngẫu nhiên.
Từ Vân Viễn nghe thấy giọng trêu chọc quen thuộc của Sở Từ, còn tưởng rằng mình sẽ tức giận. Nhưng lại phát hiện y không tức giận chút nào, hơn nữa có loại cảm giác quen thuộc đã lâu. Thậm chí như thể một mình lang thang trong biển cả mênh mông xa lạ, đột nhiên nhìn thấy người thân.
Nhưng y cũng lường trước được điều đó. Mặc dù năm đó bỏ nhà trốn đi cũng không phải hiên ngang nhất thời. Nhưng khi đó dù sao y quá trẻ, đến một nơi xa lạ, gặp được người xa lạ y mới biết được thì ra trên đời còn rất nhiều chuyện khó khăn. Thậm chí những lời khinh thường và mỉa mai của mọi người khi đối mặt với những khó khăn có vẻ không đáng nhắc đến.
Bởi vì ít nhất, trong lòng mọi người thực sự đầy thiện chí với y.
“Tôi rất tốt, còn cô thì sao? Cô đã kết hôn chưa? Đã có... con chưa?” Giọng nói của Từ Vân Viễn có vẻ như bình tĩnh, nhưng ngầm hơi nhanh.
“Cậu chỉ sợ là đã quên. Tôi mới 20 tuổi, anh cậu lại là quân nhân. Làm sao có thể dễ dàng kết hôn như vậy? Nhưng cũng sắp rồi.” Sở Từ lại nói.
Tần Trường Tố và Sở Ninh chỉ cảm thấy bầu không khí giữa hai người lạnh nhạt đến đáng sợ. Bởi vậy cũng không dám mở miệng, đặc biệt là sau khi nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của Sở Từ càng cảm thấy trong lòng không ổn.
“Tôi... tôi sợ đến lúc đó không thể đi chúc mừng hai người. Cho nên...” Từ Vân Viễn co rút đau đớn trong lòng, còn chưa nói xong thì ông già bên cạnh đã ho khan một tiếng, hơi không vui nhìn y.
“Vân Viễn, con không phải nói chỉ là đồng hương sao? Ba kêu con đi chung cũng không phải để con làm chậm trễ thời gian.” Người đàn ông nói một câu rồi nói tiếp: “Bức thư pháp này cũng không tệ, ông nội cũng là người lành nghề với loại đồ này. Dù là thật hay giả, nhất định sẽ thích.”
“Ba, con nghĩ vẫn là tặng nghiên mực đi. Ông nội thích viết chữ, tặng tranh thư pháp này không có ý nghĩa bằng tặng một nghiên mực quý.” Từ Vân Viễn đột nhiên sửa miệng.
Sở Từ liếc nhìn bức thư pháp rồi lại liếc nhìn Từ Vân Viễn. Nàng không phải đồ ngốc, có thể thấy được thằng nhóc này đột nhiên sửa miệng bởi vì nàng. Nhưng nàng không phải người không có tích cách, nàng cũng lười dùng thứ mà người khác chướng mắt.
“Cậu đi mua sắm đi, tôi đi đây!” Sở Từ quay người, trực tiếp ném xuống một câu.
Từ Vân Viễn vừa nghe, sắc mặt thay đổi, bước chân dừng lại một lát. Giây tiếp theo đột nhiên xông lên, đứng ở trước mặt nàng, nắm chặt lấy hai tay Sở Từ: “Chị... chị dâu, chị sống ở đâu? Làm sao em tìm chị được?”
“A, tôi vừa nghe được câu buồn cười sao? Cậu tìm tôi? Tìm tôi làm gì? Tiếp tục tức giận?” Sắc mặt Sở Từ không thay đổi.
Hy vọng càng lớn thì thất vọng càng lớn. Nhớ năm đó mặc dù thằng nhóc này là bé chồng nàng mua về. Nhưng nàng không chút nào ép buộc y. Thậm chí cho y lựa chọn đường sống, ngày thường sống chung cũng cố gắng duy trì khoảng cách, mà trên sinh hoạt càng đối xử bình đẳng giữa y và Sở Đường. Dù sao cũng cưng chiều y như em trai. Nhưng thằng nhóc này đối xử với nàng như thế nào?
Từ Vân Viễn dựa vào chuyện nàng và anh Từ ở bên nhau mà làm ầm ĩ rồi bỏ đi, đi rõ ràng giữa ban ngày, đi trong bầu không khí nghiêm túc. Mặc dù y không có làm ầm ĩ trước mặt mọi người, nhưng vẫn có người dựa vào chuyện này bàn tán về nàng. Mặc dù đến bây giờ, trong thôn cảm thấy nàng tốt. Nhưng vẫn cho rằng lòng nàng quá nhẫn tâm, ép người thanh niên tốt lại đáng thương này bỏ đi như cũ.