“Bác nghe nói cháu học y? Thành tích thế nào?” Bác Thẩm vừa đưa trái cây đã cắt sẵn cho Sở Từ và vừa hỏi.
Ông rất tò mò về Sở Từ, thằng nhóc nhà ông nói bản thân Sở Từ có bản lĩnh, kinh doanh nhà máy dược phẩm cũng không tệ; không chỉ vậy, con bé nấu cơm rất ngon. Nhưng con bé này lần đầu tiên đến nhà, ông cũng xấu hộ kêu con bé nấu thử tay nghề. Cho nên cũng cũng chỉ có thể thuận tiện hỏi về y thuật của con bé.
Thành thật mà nói, ông không tin một con bé vừa đến 20 tuổi có thể có được trình độ y học lớn bao nhiêu. Huống chi, con bé này vừa biết nấu ăn, vừa biết kinh doanh, còn biết xem bói. Nếu lại thêm y học thì chẳng phải là người giỏi toàn diện sao?
Mặc dù ông không có ý coi thường người trong thôn, nhưng ông cũng biết rõ điều kiện trong thôn có hạn, muốn bồi dưỡng ra một nhân tài cũng không dễ dàng. Cho dù là Từ Vân Liệt cũng không phải từ lúc bắt đầu đã xuất sắc như bây giờ.
“Y thuật của cháu cũng không được tốt lắm.” Sở Từ ăn miếng táo nói một câu, bác Thẩm vừa nghe chỉ gật đầu. Dù sao có thể đoán trước được. Nhưng ngay sau đó thì nghe Sở Từ nói tiếp: “Cháu không chữa được nhiều bệnh nan y, nhưng chỉ cần không phải chỉ còn một hơi thở thì không có vấn đề gì.”
Khóe miệng của bác Thẩm co giật: như vậy cũng chưa tính tốt sao?
Hiện tại chữa bệnh trong nước tương đối lạc hậu so với các nước khác. Ngay cả dược phẩm cũng khan hiếm. Mấy năm nay mặc dù tốt hơn một chút, nhưng một bác sĩ giỏi vẫn rất khó tìm được. Dù sao rất nhiều người đều cảm thấy nước ngoài tốt. Sau khi ra nước ngoài du học thì ít có người trở về, dẫn đến đất nước mất đi nhiều nhân tài.
Một bác sĩ có thể cứu người không phải bệnh nan y mà chết đã là điều rất ghê gớm rồi.
“Bác nghe nói cháu học y học cổ truyền?” Bác Thẩm lại nói.
“Cháu xem như thông thạo y học cổ truyền, nhưng tây y cũng biết. Đặc biệt là lĩnh vực mổ ruột và tràng dạ dày, cháu cũng tương đối giỏi. Chỉ là điều kiện có hạn, nên có kỹ thuật nhưng lại thiếu thốn hiểu biết về thuốc tây.” Sở Từ ăn ngay nói thật.
Nhiều loại thuốc tây tương đối khan hiếm. Mặc dù là Hoắc thần tiên cũng không dễ kiếm được. Lúc trước ông lão có thể tìm cho nàng mấy cuốn sách về thuốc tây xem đã rất ghê gớm. Cho nên những gì nàng nói cũng xem như đúng trọng tâm. Đương nhiên, nàng thực sự không giỏi dùng thuốc tây. Nhưng quả thực tương đối đơn giản và thô bạo. Hơn nữa cũng không chỉ có tây y mới dung dao. Bởi vậy Sở Từ cũng theo ông lão học được mấy cách, hai loại y thuật được áp dụng linh hoạt. Mặc dù không được gọi là thần y, nhưng trình độ cũng trên bác sĩ đa khoa.
Sở Từ không khiêm tốn chút nào, nói ra những lời suýt chút nữa làm bác Thẩm bị sặc, cũng không khỏi cảm thấy con bé này dường như cũng không khiêm tốn. Nhưng nhìn dáng vẻ thản nhiên của con bé lại không khỏi cảm thấy có lẽ biết đâu con bé thực sự có năng lực kia.
“Nếu cháu thực sự có năng lực này, tương lai Tiểu Từ đi làm nhiệm vụ, cháu cũng có thể thử đi theo. Nhưng mà, đừng nhìn bây giờ thế giới hoà bình. Nhưng chiến tranh ở rất nhiều nơi vẫn chưa dừng lại. Một con bé như cháu nếu nhìn thấy cảnh như vậy chắc chắn sẽ khóc nhè.” Bác Thẩm cười nói.
Sở Từ nhướng mày, khẽ khịt mũi, cũng chưa nói gì.
“Thế nào? Cháu còn không phục?” Bác Thẩm không nhìn được cười nói.
Con bé này thật đúng là đủ ngang ngược, quả nhiên là trẻ tuổi. Ông gia nhập quân đội khi mười mấy tuổi, lúc mới vào quân đội dáng vẻ cũng tràn đầy tự tin. Nhưng khi ông nhìn thấy năng lực của người khác thì suy nghĩ của ông đã thay đổi.
“Trước đó anh Từ đã đồng ý với cháu, nói muốn tìm mấy người lính luyện tập với cháu, cũng để khích lệ bọn họ, cháu thấy cũng khá tốt. Bác Thẩm, lần đầu tiên cháu đến quân đội có rất nhiều quy định không hiểu. Nhưng cháu cảm thấy ở trước mặt người có bản lĩnh, quy định đều không có tác dụng. Bác cảm thấy thế nào?”