Sau khi cúp điện thoại của thôn trưởng, tâm trạng của Sở Từ khó tránh khỏi hơi dao động. Ngược lại không phải muốn biết ba ruột của mình là ai, mà là muốn bóp chết người được gọi là ba kia.
Người mặt dày vô sỉ nàng đã thấy nhiều, nhưng ít có người không biết xấu hổ như vậy. Nếu như trêu trọc người còn sống cũng là điều dễ hiểu, nhưng ông ta lại ỷ vào đương sự đã chết mà nói năng bậy bạ.
Chỉ tiếc trước kia ít có người chụp ảnh, cho nên cũng không có ảnh nào của Từ Phú Niên, làm nàng muốn tìm người tính sổ cũng không dễ dàng. Hơn nữa Từ Phú Niên đã dọn đi cùng cả gia đình. Ngoại trừ quả phụ, hai em trai và một em gái cũng đi chung. Lúc đi là đi lặng lẽ vào nửa đêm, càng không ai biết đi đâu.
Nhưng tức thì tức, Sở Từ còn không đến mức mất đi lý trí. Sau khi điều chỉnh tâm trạng một chút thì nghĩ đến sắp xếp gần đây.
Mua nhà là việc cần thiết, vị trí không thể cách quá xa trường học của Hoắc Hạnh Quả; cũng may trường học của con bé rất tốt, từ cấp 1 đến cấp 3 đều chung một nơi, không cần đổi chỗ ở. Ngoài ra chính là sắp xếp cho Sở Ninh. Mấy năm nay con bé cũng học được mấy chứ, nhưng không thiên phú trong việc đi học, trông cậy vào con bé đi học đi thi một lần nữa là không có khả năng. Hơn nữa 16 tuổi đi học chương trình tiểu học cũng không thích hợp.
Sở Ninh không phải là người vô dụng. Con bé có tính cách ông hòa, từ nhỏ đã quen làm việc nhà. Mấy năm nay đi theo sau nàng cũng học được nhiều kỹ thuật làm điểm tâm. Con bé có năng lực trong mặt này, Sở Từ không muốn mai một. Sau khi mua nhà xong có thể suy xét mở cửa hàng bánh ngọt. Bây giờ để cho con bé đi học quản lý, tương lai cũng có thể có một cái nghề, không cần nàng lo lắng cả đời.
Về phần Tần Trường Tố... căn bản không cần suy nghĩ. Chị họ này là người hiểu rõ mình nhất, tính tình lanh lợi, trong sáng. Nhưng làm việc rất cẩn thận, có thể giúp nàng xử lý rất nhiều việc riêng. Tuy nói sai bảo họ hàng nhà mình không thích hợp, nhưng việc công và tư vẫn phải rõ rang. Nàng trả tiền thì cô làm làm hết phận sự cũng không sai. Huống hồ, ngày thường không cần làm việc, Tần Trường Tố vẫn còn tự do.
Trong hai ngày tiếp theo, Sở Từ dẫn theo ba người làm quen với tình hình gần đó. Sau đó bắt đầu xem nhà khắp nơi.
Nhà cửa ở thủ đô cũng có 1-200 một mét vuông, nhưng thuộc về nhà đơn vị. Về phần nhà thương mại thì giá chủ yếu khoảng 1500 đồng, thậm chí đắt hơn có giá 2000 đồng. Nhưng nhà thương mại thì không dễ bán. Dù sao giá cả cũng đắt, có một số người một năm cũng chỉ gom đủ tiền mua một mét vuông. Cho nên rất ít người mua. Trong một khu nhỏ, nhà bên trong gần như là tùy tiện Sở Từ lựa chọn. Nhưng phần lớn những ngôi nhà như vậy đều là nhà cao tầng. Sau khi Sở Từ đi dạo một vòng ngược lại không còn hứng thú.
Nàng cũng không muốn bản thân ấm ức. Nếu đã chuẩn bị mua thì tự nhiên chọn cái mình thích.
Lại đi dạo một ngày, cuối cùng Sở Từ cũng phải lòng một căn nhà có sân vuông vức, gạch xanh, ngói lớn, hẻm nhỏ trước cửa trông có hơi thở cổ xưa, gợi cho nàng nhớ đến hoàn cảnh cuộc sống ở đời trước.
“Vị trí này cũng tốt, yên tĩnh, hơn nữa giống tứ hợp viện. Những căn nhà chúng ta xem trước đó hơi lộn xộn, nói là sân lộn xộn lớn cũng không quá. Nhưng giá thuê và giá bán của những căn nhà trước đó đều thấp. Nhưng căn này không chỉ có diện tích lớn, mà hoàn cảnh xung quanh cũng tốt, thực sự là một nơi tốt.... Chỉ là em họ à, chỉ sợ rằng em không có đủ tiền mua nổi căn nhà này?” Tần Trường Tố thở dài.
Căn này rộng 3-400 mét vuông. Tuy đoạn đường không phải tốt nhất, nhưng nhất định cũng không rẻ.
Sở Từ mỉm cười, căn nhà này dù đắt đến đâu cũng không vượt quá 500.000. Chỉ cần thấp hơn con số này, dù sao nàng cũng phải bắt lấy.