Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy

Chương 652: Sinh ly tử biệt




Khi ông Hoắc qua đời thì Hoắc Hạnh Quả mới 9 tuổi, đã hiểu chuyện.

Sở Từ vốn dĩ quyết định đi thủ đô với Sở Đường. Nhưng bởi vì sức khỏe của ông cụ nên đợi khoảng một năm.

Ông cụ đi cũng không oan ức, hơn 70 tuổi, cả đời làm nghề y, có vô số học sinh. Mặc kệ nói như thế nào đều là công đức cả người, có phúc khí lớn như vậy nhất định sẽ có lợi cho con cháu.

Điều quan trọng nhất chính là ông cười mà đi. Lúc đi không bị bệnh, không bị thương, chỉ là bởi vì tuổi thọ đã hết. Hơn nữa hai ngày trước khi đi, Hoắc Hạnh Quả mới thi được điểm tuyệt đối, còn học thuộc cả quyển y học căn bản. Còn Sở Từ cũng mua được một căn nhà lớn ở huyện và chuyển cả quán Phúc Duyên Đài qua. Cuối cùng không cần thuê nhà ăn nhờ ở đậu, hơn nữa việc kinh doanh vẫn phát triển như cũ.

“Con nói đúng, làm người chính là không thể làm bản thân chịu thiệt thòi. Ông lớn tuổi không sao cả, nhưng Hạnh Quả.... ông không hy vọng tương lai con bé phải chịu bất cứ ấm ức gì.” Trước khi đi, Hoắc thần tiên còn thì thầm với Sở Từ.

Sở Từ vừa nghe ông nói chuyện yếu ớt như vậy, trong lòng hơi tức giận. Nàng cảm thấy ông cụ nên khỏe mạnh mắng chửi người mới đúng. Nhưng nghĩ dù sao cũng là thầy của mình nên chịu đựng: “Có con ở đây, con bé có thể chịu thiệt thòi sao? Thầy yên tâm đi, con sẽ chịu trách nhiệm với cả đời con bé đến cùng. Nếu con bé trải qua cuộc sống tồi tệ, thầy cứ đến tìm con gây rắc rối là được.”

“Con bé xấu xa này, lại nói bậy!” Hoắc thần tiên hơi than thở với đôi mắt vẩn đục.

Hạnh Quả là cháu gái của ông. Cho nên ngoài việc cưng chiều, ông còn không nỡ đánh chửi. Nhưng Sở Từ... thật ra ông lo lắng cho con bé cũng không kém gì Hạnh Quả. bởi vì con bé này quá hiếu thắng, làm người từng trải. Ông cảm thấy con bé quá cô đơn. Những người bên cạnh con bé, rất ít người có thể hiểu được suy nghĩ của con bé.

Sở Từ híp mắt, không nói gì.

“Nhờ phúc của con, mấy năm nay ông tích cóp được rất nhiều tiền. Vốn dĩ là để lại cho Hạnh Quả, nhưng hiện tại ông cũng cảm thấy không cần thiết... Cho nên số tiền này đều cho con đó. Dù sao con cũng sẽ không để cho Hạnh Quả bị đói.” Ông cụ đã chuẩn bị từ lâu, từ đầu giường lấy ra một chiếc hộp, bên trong có rất nhiều tiền, đều là 2-3 năm nay hợp tác kiếm tiền với Sở Từ.



Thực ra, ông Hoắc biết rõ Sở Từ vẫn luôn cho không ông tiền, con bé nộp học phí cũng rất đắt.

“Chà, thật tốt.” Sở Từ thản nhiên nói.

“Con đã 20 rồi phải không?” Hoắc thần tiên lại hỏi một câu rồi nói tiếp: “Ông cũng không ngốc, biết con một năm nay là đặc biệt ở bên cạnh ông và Hạnh Quả...”

Quán ăn và nhà máy dược phẩm Sở Từ đã sắp xếp từ lâu, căn bản không cần con bé nhúng tay. Nhưng con bé vẫn chưa đi. Từ Vân Liệt và Sở Đường đều ở thủ đô, con bé vẫn ở lại đây, rất nhiều lần ông cũng chủ động khuyên. Nhưng thái độ của Sở Từ tương đối kiên quyết, không để trong lòng.

Đừng nhìn con bé này ngày thường là một người tàn nhẫn, thật ra là người nặng tình nhất.

Ông đã sống hơn 70 năm, không nợ người khác một xu một cục kẹo. Nhưng lại nợ Sở Từ rất nhiều. Ông cảm thấy điều mà mình kiêu ngạo nhất cả đời không phải là làm người tốt, không phải nuôi Hạnh Quả, mà là nhận một học trò như Sở Từ.

“Nghe cô cháu nói...” Hoắc thần tiên suy nghĩ rất nhiều, lại phát hiện mình cũng không có nhiều điều để nói. Bởi vì Sở Từ đã giải quyết xong rất nhiều chuyện ông dặn. Bởi vậy đến một giây cuối cùng chỉ nói mấy chữ như vậy với Hoắc Hạnh Quả.

Hoắc thần tiên vừa đi, Hoắc Hạnh Quả khóc đến trời đất tối tăm. Tần Trường Tố và Thôi Hương Như, thậm chí Sở Ninh cũng đều rất đau lòng, nước mắt rơi xuống giống như không cần tiền.

Sở Từ thở dài một tiếng, biểu cảm cứng rắn như sắt đá, trông giống như chủ của một gia đình, cũng làm cho Hoắc Hạnh Quả có người dựa dẫm.