Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy

Chương 65: Thục nữ




Editor: demcodon

Năm mục kỹ năng trong sách Phúc Duyên đều liên quan đến cuộc sống hằng ngày. Hai mục là thủ công mỹ nghệ và nấu nướng này Sở Từ đã đọc lướt qua. Nhưng trình độ còn quá mức bình thường, món làm ra cũng chỉ có thể nói là không khó ăn mà thôi. Nhưng một mục thủ công mỹ nghệ này Sở Từ tập trung tấn công đan, cho nên mới có thể nuôi hai chị em sống tạm.

Sở Từ không có hứng thú với may vá, nhưng suy xét đến mạng nhỏ này của mình vẫn là học hành chăm chỉ. Bởi vậy lúc mua vải không chút nào nương tay, Thôi Hương Như nhìn thấy âm thầm chắt lưỡi.

Cũng may đi với Thôi Hương Như ngoài nàng còn có hai chị dâu trẻ tuổi, cũng không cần lo lắng lúc trở về các thôn dân suy nghĩ miên man, nghĩ rằng nàng tiêu tiền của Thôi Hương Như.

Dưới sự ảnh hưởng của Sở Từ. Mặc dù tâm tình của Thôi Hương Như không tốt nhưng cũng mua không ít đồ. Sau khi đi dạo hai tiếng, tâm tình của Thôi Hương Như cũng tốt hơn rất nhiều, không có hối hận giống như trước đó. Lúc này mới cùng nhau trở về.

- -- ---

Sở Đường đợi Sở Từ ở nhà cả ngày, lại không nghĩ rằng cho đến trời tối mới nhìn thấy bóng cô. Nếu không phải nghe Xuyên Tử nói cô đi lên huyện thì cậu thật sự muốn đi khắp nơi tìm người. Nhưng nhìn dáng vẻ vô tâm của chị nhà mình không nói nên lời.

Chuyện của Thôi Hương Như cậu đã nghe nói. Xuyên Tử lặp lại những lời Sở Từ mắng chửi người ở trước mặt cậu không sót một chữ. Sau khi nghe xong, cậu chỉ cảm thấy ngực mình như bị một ngọn núi lớn đè không thở nổi.

"Chị đã về rồi à? Em có chừa cơm..." Sở Đường tự nhận có tính tình tốt, lúc này mới không trực tiếp phát tác.

"Không ăn, hôm nay chị ăn một bữa tiệc lớn với chị Hương Như ở huyện rồi." Sở Từ mang tất cả đồ đạc bỏ vào phòng: "Thuận đường mua cho em hai bộ quần áo mới, đều là kiểu mùa thu. Chờ lúc em khai giảng thì mặc."

Bây giờ mỗi ngày đều phải làm việc, Sở Đường khẳng định sẽ tiếc mặc vào làm hỏng quần áo mới.

"Những khúc vải này..." Sở Đường hơi sửng sốt.

"Chị muốn tập luyện nữ công, không chừng tương lai còn có thể làm thục nữ danh môn." Sở Từ nói giỡn.

Vừa nói ra hai chữ "thục nữ" này Sở Đường lập tức sáng mắt lên: "Chị còn biết mình là con gái à? Chúng ta cố gắng vì cuộc sống của mình không tốt hay sao? Tại sao chúng ta phải xen vào chuyện của Thôi Hương Như? Em biết chị ấy có ơn với chị, giúp đỡ người cũng phải lượng sức mà làm. Hôm nay chị chửi ầm lên trước mặt nhiều người như vậy, sau này người trong thôn lại không biết đối xử với chị như thế nào. Chị đã 17 rồi, tương lai có phải không muốn lấy chồng hay không?"

Thôn chỉ hơi lớn, việc nhỏ gió thổi cỏ lay chớp mắt là mọi người có thể đều biết.

Thôn bọn họ kia ít dân cư, sức lao động không đủ. Cho nên không giống những khu vực khác thi hành kết hôn muộn sinh con muộn. Một số cô gái 15-16 tuổi đã gả cho người, trong khi họ có thể kết hôn ở tuổi 20 hoặc muộn hơn. Trong thôn gần như có nhiều cô gái không có bằng cấp. Những cô gái đó nếu như vẫn ở nhà không gả ra được khẳng định phải chịu người khinh bỉ.

Sở Từ đã 17. Mặc dù cậu cảm thấy chị nhà mình chỗ nào cũng tốt, nhưng cũng biết người bên ngoài không nghĩ như vậy. Nếu cô lại làm cho người ngoài có ấn tượng về cô ngày càng tệ hơn thì thật sự biến thành gái lỡ thì.

Sở Đường giận đỏ mắt, trong lòng lại nghĩ đến uất ức mấy năm nay của hai chị em mũi càng chua xót.

Sở Từ hơi sửng sốt, hôm nay tâm tình nàng rất tốt. Bởi vì Thôi Hương Như thoát khỏi cả nhà chán ghét kia, tương lai xem như rời khỏi biển khổ. Trước mắt lại bị mấy câu không hiểu của Sở Đường không biết rõ lý do.

"Chị không phải đã nói với em rồi sao? Tương lai mua một... tương lai kén rể." Sở Từ nói một câu.

Sở Đường vốn dĩ đang tức, nghĩ Sở Từ thấy cậu tức giận cũng nên bảo đảm mới đúng, lại không nghĩ rằng cô nhắc lại câu nói lúc trước, nhất thời cũng không phản ứng lại: "Trước đây chị nói muốn dắt một người đàn ông về đều là sự thật? Không phải nói giỡn?"