Trương Hồng Hoa trông khó coi, hiện tại lên cơn đôi mắt trừng to thật sự hơi đáng sợ: “Ông làm ba không quan tâm con trai còn muốn kiểm soát tôi? Ông cũng không nghĩ ông ở huyện ăn sung mặc sướng lâu như vậy, tôi và con trai sống như thế nào hả? Trong nhà nhiều ruộng đất như vậy toàn dựa vào một mình tôi trồng trọt. Nếu tôi là quả phụ thì thôi, nhưng tôi có chồng còn giống như đã chết. Bây giờ ông ngược lại còn trách tôi?”
Giọng của Trương Hồng Hoa đã trải qua rèn luyện nhiều năm, vừa mở miệng đã trở nên sắc nhọn và to lớn vang dội, làm cho ba Từ đã sống êm dịu trong một năm rưỡi rất không quen.
Ông trước giờ không thích người vợ này. Nếu không phải lúc còn trẻ bị té gãy chân rồi ly hôn, không có người chăm sóc ông. Ông cũng không có khả năng sẽ cưới Trương Hồng Hoa.
Trước khi đến Phúc Duyên Đài, ông đã chấp nhận số phận của mình. Nhưng bây giờ, trong lòng lại nghẹn một hơi.
“Ở ngoài đường mà bà hét cái gì? Kỳ cục!” Ba Từ lập tức nổi giận nói.
Trương Hồng Hoa vừa nghe lập tức bị sốc. Ông chồng này xưa nay chưa bao giờ chỉ tay lớn tiếng với bà. Bây giờ lại ở trên đường cái nói với bà như vậy? Thật đúng là đi theo Sở Từ học hư mà!
“Được đó Từ Bình, ông thật có bản lĩnh nha? Một người phụ nữ như tôi giúp ông nuôi nấng ba đứa trẻ. Chúng đều do tôi sinh ra cũng không sao, ông còn muốn tôi chăm sóc hai đứa con riêng của ông. Tôi thật vất vả nuôi bọn nó lớn, ông bắt đầu nhìn tôi không vừa mắt. Ông chê ta hoa tàn ít bướm, chê con ăn nhiều phải không? Một mình ông ở quán ăn được ăn ngon mỗi ngày, tại saocon trai của tôi muốn ăn ngon một chút thì không được?”
“Tôi biết ông đang chê hai mẹ con tôi liên lụy ông. Vậy được, ông đi tìm vợ cũ của ông đi! Hai mẹ con tôi sống hay chết đều không cần ông quan tâm, như vậy là được chứ gì?” Trương Hồng Hoa vừa khóc vừa nói.
Bà nói xong trực tiếp ngồi dưới đất, vỗ đùi gào hét lên.
Từ Bình nghẹn trong họng, tức giận đến xanh mặt.
Trương Hồng Hoa xưa nay rất giỏi, ba Từ làm sao có thể nói như vậy chứ? Ngay lập tức cả người sững sờ tại chỗ, nhìn thấy những ánh mắt kỳ lạ của những người qua đường xung quanh, ước gì có thể tìm một cái lỗ chui vào.
Tại sao ông lại tìm được người phụ nữ không biết xấu hổ như vậy? Lần đầu tiên sau nhiều năm sống chung, ba Từ cảm thấy vô cùng hối hận.
Mặc dù lúc trẻ tuổi có nản lòng thất vọng cũng không nên ngược đãi bản thân như vậy. Ba Từ nghĩ đến đây, trên mặt không khỏi thở dài: “Đừng khóc! Bà không phải chê không ăn được món ngon sao? Vân Đống đã đi vào, bà còn không đi theo ăn chung à?”
Ông nói xong, khập khiễng bước vào. Thằng út đi học vất vả, hai cha con lại lâu chưa gặp nhau như vậy, cũng nên để cho nó ăn một bữa ngon.
Trương Hồng Hoa trở mặt rất nhanh, vội vàng vỗ mông đứng dậy cùng vào cửa, vừa đi vào thì nhìn thấy con trai đã bắt đầu gọi món, vừa thấy thì biết đã gọi rất nhiều. Thật ra trong lòng bà cũng xót tiền, nếu không có chồng ở đây, bà bất luận thế nào cũng phải thuyết phục con trai, không cho nó tiêu tiền lung tung. Nhưng trước mặt Từ Bình, bà cần phải cho chồng mình biết không ai có thể bắt nạt con trai bà. Cho dù người làm ba như ông cũng không được!
Từ Vân Đống là khách quen của các quán ăn. Gã đã đến hầu hết các quán ăn trong huyện. Khi gọi món càng nước chảy mây trôi. Ba Từ cảm thấy đau nhói trong lòng, cắn răng nhịn xuống.
Đồ ăn ở quán ăn này không sánh bằng đồ ăn ở Phúc Duyên Đài. Bởi vì lý do này ba Từ mới càng đau lòng hơn. Chỉ cảm thấy mình bỏ ra số tiền tương đương nhưng lại không được nếm thử mùi vị mà mình muốn.
“Đừng nhìn con bé Sở Từ kia có tính cách rất mạnh mẽ, các món ăn trong quán nó quả thực rất ngon.” Ba Từ thở dài.
Đáng tiếc con bé kia không chịu nhận con trai út của ông. Nếu không kiếm số tiền này cho người của mình chẳng phải tốt hơn sao?