Khi Sở Từ nghe Sở Đường hỏi nàng về đàn ông nghiêm túc như vậy, trong lòng lập tức vui mừng khôn xiết, nhìn cậu trên dưới một hồi thì phát hiện em trai của nàng thật sự trưởng thành, 19 tuổi thời đại kia của nàng đã có con cái.
“Tiểu Đường, anh Từ cũng không phải là đàn ông bình thường.” Sở Từ mím môi cười: “Anh ấy có tín ngưỡng của mình. Một đóa hoa dại ven đường như Dịch Tình, mặc dù nở đẹp đến đâu thì ở trước tín ngưỡng cũng sẽ ảm đạm nhạt màu.”
“Anh Từ thực sự nóng lòng muốn lập công, nhưng đó không phải vì bản thân. Cho nên anh ấy tuyệt đối không có khả năng vì cái gọi là tiền đồ mà hùa theo sở thích của cấp trên. Thậm chí hy sinh hôn nhân của mình. Hơn nữa, nếu anh ấy thực sự có cảm tình với Dịch Tình kia. Trước kia anh ấy đã ở trong quân đội 6 năm, nếu có chuyện gì xảy ra sẽ không đợi đến ngày hôm nay.” Sở Từ nói tiếp.
“Anh Từ quả thật là người như vậy. Nhưng lỡ như người phụ nữ kia dùng thủ đoạn mờ ám thì sao?” Mắt Sở Đường chợt lóe: “Khoảng cách xa như vậy, người đó đều có thể truyền tin tức cho chúng ta như vậy. Chỉ sợ ở trước mặt anh Từ sẽ dùng nhiều thủ đoạn hơn.”
Sở Từ cười nhạo một tiếng: “Vì nể mặt của cấp trên, anh ấy có lẽ sẽ không làm gì Dịch Tình. Nhưng không thể trêu vào còn không thể trốn sao? Với năng lực của anh ấy, không đến mức không đối phó được với một người phụ nữ như vậy. Cho nên em yên tâm đi, chị có nắm chắc.”
Đời trước nàng không có lấy chồng, đầu tiên là muốn chăm sóc em trai. Thứ hai là thân phận đặc biệt của mình, không ai có thể kham nổi. Thứ ba cũng là bởi vì nàng tự cao, coi thường loại đàn ông vô dụng còn tam thê tứ thiếp.
Từ Vân Liệt là người đầu tiên nàng có thể thích, nàng có tự tin với ánh mắt của mình.
Sở Đường lúc này xem như hoàn toàn bị thuyết phục, trong xương chị gái cậu đều lộ ra tính cách kiêu ngạo không ai có thể giẫm đạp lên. Thậm chí liên quan đến những người tin tưởng xung quanh đủ để coi thường mọi thứ.
Lúc này, cậu không khỏi hơi tò mò, trong mắt chị Sở Từ thì mình như thế nào?
Chỉ là cậu không có tự tin mở miệng. Dù sao cậu cũng biết bây giờ mình sắp phải đối mặt với kỳ thi đại học, không có thành tích cũng không có năng lực, để cho Sở Từ nhận xét về cậu quả thực là tự tìm đả kích, vẫn là quên đi.
Nhưng, sau khi bị Sở Từ nói như vậy, cậu cũng xem như an tâm. Nhưng nếu Từ Vân Liệt ở thủ đô xa xôi biết cậu em vợ là nghĩ hắn như vậy, chỉ sợ mặt hắn sẽ lạnh như băng. Thậm chí cho dù xa xôi cũng sẽ tìm cách trở về giải thích mọi chuyện rõ ràng. Mặc dù Sở Đường là thiếu niên chưa trưởng thành. Nhưng ai bảo cậu là em trai ruột của Sở Từ chứ, cái gọi là yêu ai yêu cả đường đi. Từ Vân Liệt dĩ nhiên không thể tùy ý cậu em vợ tương lai có hiểu lầm với hắn.
* * *
Ngày hôm sau, kỳ thi đại học nghiêm túc đã đến, càng làm tăng thêm vẻ trang nghiêm cho cái nắng hè chói chang.
Dưới sử ảnh hưởng của Sở Từ, Sở Đường cũng không quá căng thẳng như vậy. Cậu bình tĩnh bước vào phòng thi, nhìn qua dường như mọi chuyện đều thuận lợi.
Khi kỳ thi đại học của cậu kết thúc, trong quán của Sở Từ cũng có thêm một nhân viên chăm chỉ.
Sở Đường có chuyện để làm, những ngày chờ điểm thi cũng không có dày vò như vậy. Hơn nữa, người quan tâm đến điểm số hơn Sở Đường chính là giáo viên chủ nhiệm ở trường.
Trên cả huyện cũng có nhiều trường cấp 3, nhưng không phải ai cũng có thể thi vào đại học. Trước khi thi đại học đều còn vòng sơ tuyển, rất nhiều người không qua được vòng sơ tuyển. Chỉ có 600 người tham gia thi đại học năm nay ở huyện Y Thủy, tất cả đều là những học sinh đứng đầu với điểm số tốt. Nhưng dù vậy, nhìn chung không có quá 50 người có thể thi đậu vào đại học, mà nhân lực dưới 50 người còn có sự khác biệt rất lớn giữa các trường đại học và cao đẳng. Thậm chí trong một số thị trấn, một sinh viên cũng không có.
Nhưng nếu có thể vượt qua cửa này thi đậu đại học. Đó sẽ là một bước thực sự nhảy Long Môn.
(*Long: rồng, môn: cửa. Tên một con sông có một khúc kiểm trở, nước không thông lên trên được, nên hễ con cá nào nhảy lên được thì hóa rồng. Tên một con sông vua Võ đã đào trong lúc trị thủy. Nghĩa bóng: thi đỗ hoặc danh cao, tước lớn.)