Ban đầu Sở Từ cũng không biết chi tiết về việc Thẩm Dạng tìm người thân. Nhưng sau khi Thẩm Dạng tìm được người, ông Thẩm đã đích thân đưa cô của Thẩm Dạng đến nói lời cám ơn và tặng rất nhiều thứ tốt. Mà nàng vừa mở miệng hỏi thì cô Thẩm đã kể lại chi tiết mọi chuyện cho nàng nghe. Bởi vậy mỗi lần nhìn thấy Thẩm Dạng, Sở Từ sẽ không khỏi trêu chọc mấy câu.
Xuất thân của Thẩm Dạng cao và hoàn toàn khác với Từ Vân Liệt. Từ nhỏ Từ Vân Liệt đã làm rất nhiều việc mệt mỏi và dơ bẩn, xem như co được dãn được, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng. Trong khi Thẩm Dạng được gia đình chăm sóc. Mặc dù đi lính nhưng cũng không chịu khổ như Từ Vân Liệt. Thậm chí hệ số gánh chịu nguy hiểm cũng không có cao như Từ Vân Liệt. Tóm lại mọi việc đều là thuận buồm xuôi gió, mới có vẻ như người này có mấy phần kênh kiệu và kiêu ngạo.
Sở Từ không thể phủ nhận, Thẩm Dạng thật sự có năng lực. Dù sao y cũng xuất thân từ gia đình như vậy. Từ nhỏ mưa dầm thấm đất, điểm xuất phát tự nhiên cũng cao hơn. Nhưng trên người y cũng có một số tật xấu như cậu ấm thế gia, đó chính là không tuân theo kỷ luật và không xem ai ra gì. Chỉ là đã kiềm chế rất nhiều với bạn bè và anh em xung quanh.
Nhưng dù vậy, dưới tình huống Sở Từ biết y có kinh nghiệm đi lính sẽ khó tránh khỏi cũng bệnh nghề nghiệp bắt bẻ. Mà không phải đặt kỳ vọng cao hơn hay thậm chí là ngưỡng mộ Từ Vân Liệt.
Nàng làm người xưa nay chỉ phục người mạnh hơn mình. Mà yếu tố tâm lý, tài năng và sự cố gắng về mọi mặt khi đi lính của Từ Vân Liệt đều không thua kém nàng. Điều hắn thiếu chỉ là một gia thế mà thôi. Nếu hắn là con nối dõi dòng chính như nàng đời trước, vậy muốn đạt đến vị trí như hiện tại có lẽ cũng không cần trả giá khó khăn và nguy hiểm vất vả như hiện tại vậy.
Sở Từ nhìn thấy những gì Từ Vân Liệt nhờ Thẩm Dạng mang về, trong lòng cũng không khỏi thở dài một hơi.
Từ Vân Liệt rời đi lâu như vậy, thời gian rảnh rỗi rất ít. Dường như cấp trên muốn tận dụng hết mời thời gian, nên giao cho Từ Vân Liệt công việc áp lực rất cao. Đương nhiên, nàng cũng không hề nhỏ mọn. Là một người đàn ông, lại có bản lĩnh như Từ Vân Liệt, có nhiệm vụ nghĩa là có cơ hội, không gian thăng chức cũng lớn. Cho nên mặc dù hắn không có thời gian nghỉ ngơi, nhưng cũng vui mừng cho hắn.
Nàng tin tưởng với năng lực của Từ Vân Liệt, bất luận là tình huống như thế nào cũng đủ để giữ mạng là đủ rồi.
“Chị à, chị cần nhiều hạt giống như vậy làm gì? Sân sau của chúng ta đã không còn chỗ.” Sở Đường nói với vẻ mặt khó hiểu.
Bắt đầu từ nửa năm trước, Sở Từ đột nhiên hứng thú với việc thu thập các loại hạt giống hoa và dược liệu. Thỉnh thoảng sẽ trồng một ít ở sân sau. Nhưng sân sau để rất nhiều đồ, hiện tại đã bị lấp đầy.
“Chị là bác sĩ, đương nhiên phải biết được dáng vẻ nguyên thủy của mỗi loại dược liệu.” Sở Từ tùy tiện lấy cớ.
Những dược liệu này tất nhiên được gieo trồng trong không gian, và chúng cũng có thể dùng để nàng nghiên cứu công thức nấu ăn trong sách Phúc Duyên; có nhựa của cây thần ngâm vào để thúc đẩy quá trình chín và chu kỳ sinh trưởng ngắn hơn, tốt hơn trồng ở bên ngoài hoặc là mua từ chỗ khác.
Hơn nữa, một số dược liệu thật sự không dễ mua. Dược liệu trong nhà máy dược phẩm của nàng đều là tương đối phổ biến. Thậm chí có thể tìm thấy khắp nơi trên núi, nên cũng không thiếu. Nhưng những loại dược liệu khác thì khó nói. Dù sao trước kia mọi người đều không có cơm ăn, trồng trọt dĩ nhiên đều là lương thực, dẫn đến trên thị trường thiếu dược liệu số lượng lớn, cung không đủ cầu. Sở Từ cũng chỉ có thể tự mình nghĩ cách.
“Chị, chúng ta đã một năm rưỡi rồi chưa gặp anh Từ phải không?” Sở Đường nhíu mày hỏi.
“Sao vậy?” Sở Từ tiếp tục đùa nghịch những hạt giống giống.
“Chị tin anh ấy không?” Sở Đường thở phì phò hỏi lại.
Sở Từ vừa nghe giọng điệu của cậu cảm thấy có gì đó không đúng, ngẩng đầu nhìn cậu nói thẳng: “Em có chuyện gì thì cứ nói thẳng, đừng có dông dài như thế. Thế nào? Em cảm thấy năng lực của anh Từ không tốt, hay nhân phẩm không tốt?”
--- --- ---