Thẩm Dạng vừa nghe thấy những lời nói quái gở của Sở Từ thì gương mặt tuấn tú lập tức cứng đờ.
“Chị à, anh Thẩm Dạng hiếm khi đến đây. Tại sao chị lại không lễ phép như vậy?” Sở Đường nghi ngờ nói.
Cậu đã tò mò về chuyện này thật lâu. Một năm trước, anh Thẩm Dạng dường như đã tìm được một người thân. Sau đó anh thường xuyên chạy tới lui giữa huyện Y Thủy và thủ đô. Mặc dù trở về huyện cũng rất ít lộ mặt, dường như đang cố ý tránh mặt bọn họ. Đặc biệt là khi nhìn thấy Sở Từ thì sắc mặt sẽ trở nên vô cùng kỳ quái. Trong ánh mắt thỉnh thoảng lộ ra vẻ cảm kích sâu sắc, nhưng thỉnh thoảng lại có vẻ như muốn giết Sở Từ, tức giận đến ngứa răng.
Nhưng trong chuyện này chỉ có Sở Từ là biết nguyên nhân, mọi người tò mò thật lâu cũng chưa có câu trả lời. Thậm chí đôi khi nhắc đến trước mặt Thẩm Dạng thì người này sẽ lập tức trở mặt bỏ chạy, tuyệt đối không mang theo một chút do dự.
Sở Từ nhoẻn miệng cười, nhìn Thẩm Dạng trước mới nhướng mày nói với Sở Đường: “Em muốn biết nguyên nhân à?”
“Tiểu Sở!” Thẩm Dạng vội vàng kêu một tiếng, giây tiếp theo vội vàng lấy ra bao đồ mình kéo đến vào cửa, lấy lòng nói: “Lần này anh đi thủ đô, Vân Liệt kêu anh mang đồ cho em... Đây là những thứ lúc cậu ta đi ra ngoài làm nhiệm vụ thu thập được. Em xem có thích hay không.”
Đó là bao tải to, vừa mở ra nhìn thấy bên trong có các loại đặc sản, còn có rất nhiều hạt giống.
Từ Vân Liệt không biết Sở Từ muốn những hạt giống này làm gì. Nhưng hắn là người đơn giản. Chỉ cần Sở Từ mở miệng thì sẽ đi tìm giúp nàng, trước nay không bao giờ hỏi lý do.
Ngoài những đặc sản, hạt giống và cây giống, còn có một số ghi chép về phong tục và một số hình ảnh chụp được ở quân đội. Tất nhiên, đều là một số thứ có thể truyền ra ngoài.
Nói lên ảnh chụp, lúc trước Sở Từ bị thứ đồ chơi này rối rắm rất lâu. Nàng đã từng nghe nói qua thứ này. Thậm chí cũng nhìn thấy một số hình ảnh của các nhân vật trong sách giáo khoa của Sở Đường. Nhưng ngay từ đầu nàng lại cho rằng chúng được người vẽ ra. Ai biết khi nàng tò mò đi vào tiệm chụp ảnh thì trước mắt chợt lóe lên, cứ như vậy làm nàng đánh ông chủ tiệm chụp ảnh một trận.
Ở đâu ra là bức tranh chứ? Rõ ràng đó là thu hồn! Yêu thuật!
Vẻ mặt đỏ bừng của nàng làm cho Sở Đường sợ hãi. Nếu không phải Sở Đường nhào lên ngăn cản thì chỉ sợ nàng đã phá hủy tiệm chụp ảnh rồi. Kể từ đó, chuyện này đã trở thành một trò cười ở Phúc Duyên Đài. Thậm chí đến bây giờ, Sở Từ nhìn thấy ảnh chụp vẫn tỏ ra ghét bỏ.
“Anh nói nếu anh Từ bị thứ kia hút hồn nhiều như vậy, sau này tuổi thọ có thể ngắn lại hay không?” Sở Từ mím môi thở dài một hơi.
Nàng thật sự không nghĩ ra làm sao có thể đột nhiên tạo thành bức tranh này chứ? Nó giống như sao chép ra một bản thân khác, quả thực không thể tưởng tượng.
Lại đến nữa... Thẩm Dạng co giật khóe miệng. Y và Từ Vân Liệt đã giải thích cho Sở Từ rất nhiều nguyên lý về ánh sáng và hình ảnh, vvv... Nhưng cô gái này căn bản là không nghe, nhận định thiết bị của tiệm chụp ảnh là yêu khí. Sau lại Từ Vân Liệt bỏ tiền mua một chiếc máy ảnh cho nàng. Ai biết Sở Từ còn chưa đụng vào đã bắt lấy vũ khí đập vỡ máy ảnh. Máy ảnh kia được nhập về từ nước ngoài, số người muốn đều không đếm xuể. Cứ như vậy bị nàng đập vỡ một cách lãng phí, quả thực là bạo lực.
“Em bớt nguyền rủa hai câu thì cậu ta nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.” Thẩm Dạng lắc đầu, lại nói tiếp: “Hiện tại Vân Liệt là một ngôi sao mới đang lên trong quân đội. Anh nghe nói, bây giờ trong quân đội có mấy trăm tinh anh đều không một ai đánh lại cậu ta. Mặc dù trước đây cậu ta rất giỏi, nhưng cũng chưa đạt đến loại trình độ này. Có vẻ như cậu ta đã thay đổi kể từ khi gặp em... Sở Từ, nếu nói về yêu quái thì anh cảm thấy em giống hơn.”