Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy

Chương 626: Điều tra manh mối




Lục bán tiên cũng là người thông minh, điều này Lữ Lương Tây biết rõ trong lòng. Cho nên hiện tại tuyệt đối không thể cắn xé nhau với Lục bán tiên. Nếu không cuối cùng chỉ biết cả hai cùng bị tổn thất.

“Tóm lại, tôi không nhận tội. Lục bán tiên có chút hiểu lầm với tôi, nhưng cũng không có bằng chứng xác thực. Cho nên tôi yêu cầu chờ luật sư của tôi từ Cảng Thành đến mới nói tiếp.” Lữ Lương Tây lại nói.

Người này là doanh nhân giàu có ở Cảng Thành, lại mới vừa quyên góp tiền cho huyện. Nếu lúc này bắt người thì thật sự không ổn. Hơn nữa bằng chứng quả thật không đủ, mấy tên lưu manh kia thậm chí còn chưa nhìn thấy mặt của Lữ Lương Tây, nói ông ta giết người hơi không thích hợp.

Bởi vậy, Lữ Lương Tây vẫn an toàn ra khỏi đồn công an. Chẳng qua ở lại khách sạn và không thể rời đi, trong ngoài tiếp tục bị người theo dõi.

Sở Từ đặt mình vào vị trí của người khác mà suy nghĩ. Nếu nàng là Lữ Lương Tây, lúc này nhất định sẽ không nghĩ trong sạch hoàn toàn thoát khỏi chuyện mưu sát này. Dù sao người của Thẩm Dạng đang nhìn chằm chằm, ông ta ở đây không có quyền thế, làm không tốt sẽ thất bại thảm hại. Cho nên cách tốt nhất chính là nhận tội, nhưng lại không phải ông ta nhận.

Ai tìm mấy tên lưu manh, ai thương lượng giao tiền cho bọn họ thì người đó sẽ là kẻ xui xẻo kia.

Tất nhiên, vì để cho cập trên hài lòng đành phải tiếp tục hùng hổ doạ người điều tra. Lữ Lương Tây phải chi tiền, thậm chí phải mua chuộc bao gồm Lục bán tiên cắn ngược lại một cái kia.

Lục bán tiên chính là cánh tay đắc lực của ông ta, sao có thể biết được ít chuyện được chứ? Lúc này nếu không uy hiếp, chỉ sợ đều không bình thường.

Quả nhiên, mọi chuyện giống như Sở Từ suy nghĩ. Sau khi luật sư từ Cảng Thành đến, vụ mưu sát giết người được 'điều tra manh mối'. Chuyện là một trong những thư ký của Lữ Lương Tây làm. Người này bênh vực kẻ yếu thay ông Lữ, nên âm thầm sát hại.

Bản thân nhận tội, mặc dù nhân chứng không phục. Nhưng cũng chỉ có thể gật đầu.



Lữ Lương Tây mất một đại tướng, cộng thêm rất nhiều tiền. Nhưng cuối cùng có thể thoát ra.

--- ----

Nhưng mấy ngày nay, hai anh em nhà họ Võ lại không tìm thấy Hàn thị. Bắt đầu quấn lên Lữ Lương Tây.

Bọn họ tự nhiên không dám đến tìm Sở Từ. Dù sao bên công an luôn miệng nói Hàn thị muốn đi giết Sở Từ. Bọn họ không chiếm lý, quậy lớn lên biết đâu còn bị người khác nói xứng đáng. Cho nên cũng chỉ có thể đi tìm kẻ chủ mưu là Lữ Lương Tây.

Đương nhiên, mấy tên lưu manh cũng chỉ ra và xác nhận ngọn núi kia. Chỉ tiếc, Hùng Xuân đã tìm người đáng tin để chôn thi thể. Dù sao đất đai rộng lớn, muốn tìm Hàn thị nói dễ hơn làm. Huống chi, xung quanh núi có thôn, hiện tại mới trải qua thời kỳ chiến loạn và nạn đói, xương cốt trên núi đâu chỉ có một bộ? Nếu thật sự muốn tìm, sợ là có thể đào ra rất nhiều sọ người; còn có những bé gái sinh ra không ai muốn, trẻ con đã chết vứt ở trên núi nhiều không đếm hết, càng không cần phải nói...

Cũng bởi vậy, khi người của đồn công an dẫn theo chó tìm người thì không tìm được Hàn thị. Nhưng thật ra đào ra mấy chuyện xưa, không điều tra rõ chuyện Hàn thị lại tìm được mấy đứa trẻ bị vứt bỏ, ầm ĩ đến thôn dân hoảng loạn. Sau khi xử lý một số người, cũng không giải quyết được gì.

Nhưng mặc kệ như thế nào, hai anh em nhà họ Võ cũng đoán được mẹ đã chết. Bọn họ cũng không tin một cô bé như Sở Từ dám giết người, nhưng tin Lữ Lương Tây dám mua người để giết người chính là hung thủ. Bây giờ không có Hàn thị, không có khả năng nhận con nuôi. Cho nên chỉ có thể kết thù.

Trải qua một loạt đả kích này, Võ Thuận thật sự không còn sức lực để gây rối. Thừa dịp ba và anh trai ngồi canh ở cửa khách sạn gây rối thì lẻn đi. Nhà họ Võ cửa nát nhà tan, tự nhiên càng không thể bỏ qua cho Lữ Lương Tây.

Cuối cùng, Lữ Lương Tây chỉ có thể lấy ra 30.000 đồng để ổn định mọi chuyện xuống. Lúc này mới đi ra khỏi cửa khách sạn.

Mọi chuyện thay đổi bất ngờ, Lữ Lương Tây vẫn không thành công rời khỏi huyện Y Thủy. Khi đang ở nhà ga thì ông ta bị đâm một dao vào ngực và tử vong.