Khi Sở Từ và Hùng Xuân nghênh ngang kéo bảy người về đồn công an huyện, Lữ Lương Tây cuối cùng nghe được tiếng gió, chỉ là ông ta hoàn toàn không ngờ Hàn thị cộng thêm mình chuẩn bị cũng không giết chết được Sở Từ. Thậm chí Hàn thị chưa trở về, mấy người khác còn bị bắt.
Tình huống này không quá lạc quan!
Lữ Lương Tây trái lo phải nghĩ, vẫn quyết định lập tức rời khỏi nơi quái quỷ này. Phong thủy của huyện Y Thủy không hợp với ông ta, cứ tiếp tục ở lại còn không biết gặp phải chuyện gì.
Nhưng trong lúc Lữ Lương Tây sắp xếp thư ký chuẩn bị cho chuyến đi, công chức địa phương đã đến trước và bắt ông ta. Không chỉ có vậy, Lục bán tiên kia càng đi theo đến đồn công an. Không chờ Lữ Lương Tây mở miệng nói chuyện thì gã đã nói: “Mọi chuyện là ngài Lữ làm, không liên quan gì đến tôi. Chính tôi là người thông báo cho mấy người ngài Lữ muốn chạy trốn đấy. Mấy người cũng không thể vu oan cho người khác!”
“Lục bán tiên, đầu óc của ông bị nước vào hả?” Lữ Lương Tây vừa nghe, tròng mắt sắp trừng đến rớt ra.
Mà lúc này, Lục bán tiên lại nói tiếp: “Mấy người muốn hỏi điều gì tôi nhất định sẽ trả lời thành thật...”
“Ngay từ đầu ngài Lữ là muốn cưới bà chủ Sở. Nhưng đáng tiếc bà chủ Sở không đồng ý, làm ông ta chịu thiệt. Cho nên trong lòng ông ta không thoải mái, để cho vợ của ông Võ, chính là bà già họ Hàn kia giết Sở Từ. Còn ngài Lữ âm thầm tìm mấy tên lưu manh từ nơi khác đến đây, phái người điều tra hành tung của Sở Từ. Ông ta biết Hàn thị muốn giết người trên núi nhỏ trên đường đến thôn Thiên Trì, để cho mấy tên lưu manh chờ dưới chân núi. Nếu bà Hàn không thành công thì mấy tên đó sẽ ra tay...” Lúc này Lục bán tiên không có một chút cảm giác phong hái của tiên phong đạo cốt, cả người trở nên hơi vội vàng có lực.
Lữ Lương Tây tức giận đến run rẩy, tay chống nạng hơi không vững, hoàn toàn lộ ra nội tâm bất an của ông ta lúc này.
“Lữ Lương Tây, mấy tên lưu manh đó đều nói rằng ông ra lệnh cho bọn họ làm. Ngay cả người giúp đỡ bên cạnh ông cũng nói như vậy. Ông rốt cuộc có nhận tội hay không?” Công an hỏi, Hùng Xuân thì ở bên cạnh nhìn.
Rồng mạnh không trấn áp được rắn độc. Lữ Lương Tây đúng là có tiền, nhưng lúc này Hùng Xuân đang tập trung vào việc thiếu Thẩm Dạng. Thẩm Dạng ở huyện Y Thủy tuyệt đối có tác dụng nhiều hơn Lữ Lương Tây.
“Không thể nào! Lữ Lương Tây tôi nổi tiếng giàu có, tại sao phải ra tay với một cô bé chứ?” Lữ Lương Tây lạnh lùng nói.
“Nhưng bây giờ bằng chứng...”
“Bằng chứng? Bằng chứng gì? Mấy tên lưu manh đó cũng chưa từng gặp qua tôi đúng không? Căn bản là không quen biết, tại sao tôi ra lệnh cho bọn họ. Về phần Lục bán tiên, trước đó ông ta thua bởi Sở Từ, mất hết thanh danh, lo lắng tôi so đo chuyện một triệu kia. Cho nên cắn tôi một cái, lời ông ta nói có thể tin à? Hơn nữa tôi có lý do nghi ngờ là Lục bán tiên thông đồng với mấy người đó, cùng nhau đến hãm hại tôi!” Lữ Lương Tây lại nói.
Ông ta nói xong, Lục bán tiên vội vàng xua tay: “Mấy ngày nay tôi vẫn luôn ở bên một ông lão phong thủy ở huyện mấy người. Ông ấy có thể chứng minh tôi tuyệt đối không có gặp qua mấy tên lưu manh đó!”
Sắc mặt Lữ Lương Tây lạnh lùng. Gần đây Lục bán tiên quả thật không ở khách sạn. Kể từ khi ông ta kêu Lục bán tiên đi giết người, gã nói nghĩ cách vẫn luôn không về. Sau đó lại nói là quen một thầy phong thủy, phải học tập người nọ nên thời gian xuất hiện càng ngắn. Ông ta biết Lục bán tiên cố ý lùi bước nên đặt trọng tâm trên Hàn thị, lại không nghĩ rằng Lục bán tiên chuẩn bị phản bội ông ta.
Lá gan thật đúng là lớn, mấy năm nay ông ta làm rất nhiều chuyện xấu. Trong đó cũng có bút tích của Lục bán tiên, ông ta sẽ không sợ...
Nhưng nghĩ đến đây Lữ Lương Tây đột nhiên đã hiểu, Lục bán tiên thật sự không sợ. Bởi vì ông ta không có khả năng tự mình thú nhận những chuyện xấu, nhiều tội như vậy, nói ra cũng đủ giết chết ông ta. Hơn nữa, ông ta là kẻ chủ mưu. Lục bán tiên nhiều nhất chỉ là kẻ đồng phạm mà thôi.