Sở Từ thực sự khâm phục lòng dũng cảm của Hàn thị. Một người phụ nữ ôm một khẩu súng cũ đáng thương nửa đường đánh cướp, nghĩ lại đều cảm thấy thú vị.
“Sở Từ! Mày tốt nhất đừng nhúc nhích, ngoan ngoãn theo tao đi con đường nhỏ.” Hàn thị cầm súng chĩa vào nàng, run rẩy mở miệng nói.
Trong khoảng thời gian này, bà đã suy nghĩ rất nhiều. Nhưng thật sự không có cách nào khác chỉ có thể tự mình ra tay. Mặc dù Lữ Lương Tây có tiền, nhưng mỗi một hành động của ông ta ở huyện đều thu hút sự chú ý. Hơn nữa, Lữ Lương Tây đã tổn thất một triệu, căn bản luyến tiếc lấy ra số tiền lớn mua sát thủ. Mà cho chút lợi cực nhỏ căn bản sẽ không làm người chịu ra tay với Sở Từ.
Ai bảo gần đây Sở Từ nổi bật nhất chứ? Mọi người đều biết, nếu lúc này Sở Từ đột nhiên đã chết thì chính phủ khẳng định sẽ điều tra, mọi người trong huyện đều chú ý.
Cho nên bà chỉ có thể tự mình ra ngựa.
Bà có và biết, nhưng đó chỉ là trong y học. Nhưng Sở Từ ăn chính là đồ ăn từ Phúc Duyên Đài. Mà ở trong Phúc Duyên Đài, bà căn bản không thể tiếp cận. Theo dõi mấy ngày, cuối cùng chờ được nàng rời khỏi huyện đi đến con đường nông thông vắng vẻ này.
Sự nhiệt tình của Sở Từ đối với khẩu súng này lớn hơn sự nhiệt tình với Hàn thị, cũng biết đây là sát khí lớn, tuyệt đối không thể xem thường. Nàng nghĩ đến Hùng Xuân đi theo phía sau cũng yên tâm. Nhưng lại sợ Hùng Xuân xuất hiện quá sớm, nên vội vàng nói: “Bà Hàn kia, bà điên rồi hả? Có phải ai sai bà muốn dẫn tôi đi đâu hay không?”
Ngay từ đầu Hùng Xuân không biết tại sao Sở Từ về thôn lại không cho gã đi theo quang minh chính đại. Ngược lại muốn gã ngụy trang đi theo. Nhưng bây giờ đã hiểu được.
Gã xuất thân từ quân đội, trải qua rất nhiều khóa huấn luyện khác nhau. Gã vẫn luôn đi theo rất xa. Ngay từ đầu đã chú ý đến có người phụ nữ lén lút đi theo. Nhưng Sở Từ đã nói qua, cần phải đợi nàng mở miệng gọi người hoặc là vô cùng nguy hiểm mới có thể xuất hiện. Cho nên gã chịu đựng đi đến đoạn đường hoang vắng này. Gã trực tiếp lấy ra ba lô mang theo bên người, trốn trong bụi cỏ cả đoạn đường cũng chưa bị người phụ nữ này phát hiện.
“Mày không được kêu lên!” Hàn thị vội vàng trừng mắt liếc nhìn nàng. Tiếp theo lập tức tiến lên, móc ra một ống tiêm chích vào cánh tay của Sở Từ.
Nó dùng để gây tê. Nhưng mặc dù trước kia bà từng là bác sĩ thì cũng không dễ dàng lấy được liều lượng quá lớn, nhiều nhất có thể làm cho Sở Từ giảm bớt giãy giụa, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà thôi.
Sở Từ rất phối hợp, ống tiêm to cắm vào trong máu thịt, chân mày cũng chưa nhíu lại.
Phải nói thứ đồ chơi này tốt thật, dược hiệu nhanh chóng phát huy tác dụng. Một lúc sau nàng đã cảm thấy thân thể mềm nhũn không có sức lực, đầu choáng váng mơ màng. Hàn thị ngay cả súng cũng không cần mà ném vào bụi cỏ, bắt đầu kéo Sở Từ đi con đường nhỏ.
“Sở Từ, tao còn tưởng rằng mày thật thông minh. Đó chỉ là đồ bỏ đi, một viên đạn cũng không có. Không ngờ mày lại bị lừa, đúng không?” Hàn thị vừa đi vừa nói.
Cái gọi là con đường nhỏ thật ra rất khuất, gần như bao phủ trong cỏ dại. Bây giờ thời tiết ấm áp, cỏ dại mọc rất tốt. Cho nên hai người đi vào, bên ngoài không thể nhìn thấy cái gì. Mà cái gọi là đường nhỏ còn dẫn lên núi. Không cần nghĩ Sở Từ cũng có thể biết được Hàn thị muốn cho nàng chết như thế nào.
Nhưng Sở Từ cũng không ngờ Hàn thị một viên đạn cũng không tìm được đã đến rồi, cũng quá khó coi. Quả thực chính là xem thường nàng...
Sở Từ vốn dĩ choáng váng không có sức lực. Gương mặt già của Hàn thị nhíu lại, rất vất vả. Sở Từ dứt khoát trực tiếp dán trên người bà, làm bà kéo cả đoạn đường.
Hàn thị cũng không ngốc, cho dù Sở Từ muốn chết cũng phải chết có lý do. Nếu chết ở ven đường nhất định không thể hợp lý. Mà gần đây cũng không quá thuận tiện, chỉ có thể cứng rắn tìm lý do rơi xuống núi.
Đương nhiên, núi này không dốc, trước khi Sở Từ rơi xuống núi bà phải tìm một tảng đá đập đầu nàng... Nghĩ đến đây, trong lòng Hàn thị cũng run rẩy.