Thẩm Dạng sợ hãi trước thái độ của Sở Từ, nhìn nàng đưa ly rượu qua cũng không biết nên nhận hay không. Sau mấy giây mới chậm rãi hỏi: “Sao vậy? Em muốn anh giết người hả? Ai, Lữ Lương Tây?”
Sở Từ trông mong nhìn y: “Em là loại người như vậy sao? Người không phạm ta, ta không phạm người. Lữ Lương Tây đã làm một chuyện tốt như vậy cho huyện, em có thể làm gì ông ta chứ? Nhưng mặc dù em là người tốt, nhưng cũng không có nghĩa là người khác cũng vậy. Vận số năm nay của em không may mắn, nhất định có tai nạn đổ máu. Cho nên đề phòng người khác làm gì với em, em phải chuẩn bị trước, không phải sao? Miễn cho đến lúc đó, một con bé như em, một không có sức mạnh, hai không có năng lực, muốn trở tay cũng không làm được.”
“Nhưng anh Thẩm thì khác, anh đã giết người đổ máu. Làm sao có thể làm khó anh với trường hợp nhỏ này? Cho nên em nghĩ, anh bảo vệ em, miễn cho em một khi không cẩn thận mất mạng nhỏ.” Sở Từ cười rạng rỡ, hàm răng trắng đến chói mắt.
Khóe miệng Thẩm Dạng co giật dữ dội, ngoáy lỗ tai, hơi không dám tin. Nàng còn cần bảo vệ? Không có sức mạnh, không có năng lực? Y luôn cảm thấy lời này không nên được nói ra từ trong miệng nàng.
Hơn nữa, là khách quen của Phúc Duyên Đài, y không hiếm thấy Sở Từ làm việc, sức mạnh kia không ai có thể so sánh, tay dường như có thể bóp nát xương, còn cần phải bảo vệ sao? Hơn nữa, nàng lăn lộn ở huyện lâu như vậy, ngay cả bọn côn đồ đều tìm đến cửa, còn không phải giết trụi lông trở về?
“Rốt cuộc em muốn làm gì? Tiểu Sở, anh biết năng lực của em, làm gì cần anh phải bảo vệ chứ? Đương nhiên, nếu em thật sự gặp chuyện gì, anh Thẩm là anh nhất định sẵn sàng giúp em.” Thẩm Dạng nói lời chính nghĩa.
Sở Từ nhoẻn miệng, thật sự hơi khó mở miệng. Nàng không thể nói rằng đôi tay này của mình không giết người được, cho nên hy vọng lúc giết người sẽ nhờ Thẩm Dạng?
Một khi mở miệng, nàng vẫn là người chủ mưu, công đức vẫn sẽ bị trừ.
“Gần đây xảy ra nhiều chuyện, em hơi mẫn cảm. Cho nên chân thành mời anh Thẩm giúp một chút. Gần đây cố gắng ở bên cạnh em. Nếu thực sự có người xuống tay với em, anh cũng có thể kịp thời 'cứu em'.” Sở Từ nói với ánh mắt lấp lánh.
Cho dù Sở Từ nói chân thành, Thẩm Dạng vẫn cảm thấy Sở Từ không có ý tốt. Đặc biệt là nhìn đôi mắt cực kỳ xảo trá, rõ ràng ẩn chứa một cỗ sát khí nồng đậm.
Quả nhiên vẫn là muốn y giúp giết người, phải không?
Sở Từ tuy còn nhỏ, lá gan còn rất lớn, nàng sẽ không sợ bị ma ám sau khi giết người sao?
“Quyết định như vậy! Nếu như lần này anh ra mặt bảo vệ em. Sau khi mọi chuyện chấm dứt, em sẽ xem bói cho anh. Nhân duyên hoặc là tiền tài, bao anh hài lòng.” Sở Từ lại nói.
“Thật sao?” Ánh mắt Thẩm Dạng chợt lóe lên: “Em nói hai điều này anh đều không cần. Nhưng nếu em thật có thể bấm đốt tay xem, nhưng anh thật ra muốn mượn năng lực của em tìm người.”
“Không thành vấn đề.” Sở Từ vội vàng đồng ý.
Suy luận về giết người và suy luận về xem bói bị trừ công đức hoàn toàn khác nhau như trời với đất. Hơn nữa tìm người xem như chuyện tốt, nó không nghiêm trọng bằng việc tiết lộ tuổi thọ, nhất định không thành vấn đề.
Nhưng Sở Từ cũng hơi tò mò, không nhịn được nói: “Anh Thẩm muốn tìm ai?”
“Một người phụ nữ.” Thẩm Dạng nói.
“Hả? Đó không phải là người anh thích chứ?” Sở Từ thổn thức nói một câu.
Nàng không nhịn được hơi đáng tiếc, người đàn ông như Thẩm Dạng nhìn qua cà lơ phất phơ, trên thực tế rất trọng nghĩa khí, làm người cũng đủ ổn định, tính cách và ngoại hình đều là ngàn dặm mới tìm được một. Nếu có thể để lại cho người nhà, quả thực là tốt nhất. Chỉ là trong lòng nàng cũng biết rõ Thẩm Dạng xuất thân bất phàm, người bên cạnh nàng bất luận là Tần Trường Tố hay là Thôi Hương Như đều có quan hệ tốt với Thẩm Dạng, bọn họ đều không xứng ở bên y. Cho dù nàng có lòng mai mối, cũng cần thiết cho hai người đó trưởng thành đến đủ để sánh vai với Thẩm Dạng.
--- --- ---