Lúc Sở Từ đến sảnh khách sạn thì ba Võ đang đánh nhau với Hàn thị, điều này thật sự hơi đáng sợ. Sở Từ giả vờ là một người tốt tiến lên tách hai người ra.
Nhưng Hàn thị vừa nhìn thấy Sở Từ thì lập tức hơi điên cuồng: “Sở Từ! Mày đến làm gì?”
“Tất nhiên là để nói chuyện lễ hỏi hàng triệu gần đây với ông Lữ.” Sở Từ cười nói.
Hàn thị vừa nghe như vậy thì cảm thấy Sở Từ đã dao động, lập tức khóc không ra nước mắt: “Lễ hỏi hàng triệu? Mày cũng xứng? Mày cũng không lấy nước tiểu soi lại dáng vẻ của bản thân, một con bé quê mùa hồ ly linh còn muốn quyến rũ anh Lữ hả? Hơn nữa ông ấy còn có thể làm ông nội của mày, mày cũng không thấy xấu hổ hả?”
Lúc này, vết sơn đỏ trên người Hàn thị đã nhạt đi rất nhiều. Nhưng còn có thể nhìn ra được tóc đã mọc ra một chút, trông không có quái dị như trước đây. Nhưng vẫn rất xấu như cũ, đặc biệt là trước mặt bao nhiêu người ở đây càng thêm xấu hổ.
Sở Từ cũng không nhìn bà, quay đầu nhìn thư ký nghe tiếng nàng mà đến đây, cười nói: “Làm phiền anh đi mời ông Lữ xuống.”
“Mời cô Sở lên lầu với chúng tôi.” Thứ ký nói.
“Vậy thì không được, chuyện này vốn dĩ đã ầm ĩ đến mọi người đều biết, có chuyện gì tốt nhất chúng ta vẫn nên nói trước mặt mọi người đi. Dù sao vì chuyện này mọi người đều hợp tác rất nhiều, bọn họ cũng có quyền được biết.” Sở Từ lại nói.
Đối phương hơi do dự. Sau khi suy nghĩ xong vẫn lên lầu nói cho Lữ Lương Tây trước.
Lữ Lương Tây hơi đau đầu, nhưng cần phải đi một chuyến này. Dù sao cũng là ông ta gây chuyện này, Sở Từ cũng đã đến. Nếu ông ta không ra mặt thì những cố gắng trước đây đều làm vô ích.
Chỉ là người nhà họ Võ...
Lữ Lương Tây cắn chặt răng, trong lòng phát nghẹn. Ông ta đã tính toán xong tất cả mọi chuyện, nhưng bất ngờ lại xảy ra Hàn thị này!
Dù trong lòng có bất mãn như thế nào thì Lữ Lương Tây cũng phải xuất hiện. Hàn thị vừa thấy Lữ Lương Tây đến thì đôi mắt đều dán lên, trong mắt đều không có chỗ cho người khác. Dáng vẻ liếc mắt đưa tình kia làm cho nhiều người cảm thấy buồn nôn.
Thật sự cũng không phải Hàn thị lớn mật, mà là gần đây Hàn thị đã chịu kích thích lớn. Hàn thị đã ngoài 50 tuổi, gây ra loại chuyện này còn bị hàng xóm nhìn thấy. Bình thường tự nhiên không thể thiếu bị mọi người xôn xao bàn tán, lời trong ngoài đều nói bà không biết xấu hổ. Hơn nữa ba Võ làm lớn chuyện, hai vợ chồng mỗi ngày đều cãi nhau, người khác không chú ý cũng khó. Mà con dâu của bà cũng luôn khuyên can bên tai bà rất nhiều, ý chính là không thể tiếp tục sống chung thì ly hôn, tin tưởng với quan hệ của bà và ông Lữ, nửa đời sau của bà có thể sống tốt hơn.
Nhiều lần nghe được như vậy, làm sao Hàn thị có thể không động lòng chứ?
-
rước kia không làm gì với Lữ Lương Tây thì thội. Bây giờ đã ngủ chung, bảo bà chắp tay nhường vị trí bà Lữ cho người khác. Thậm chí là Sở Từ, bà tự nhiên là không cam lòng.
Chỉ tiếc, bà truyền tin cho Lữ Lương Tây mấy lần, đối phương đều xa cách mới làm cho bà không có cách.
Bây giờ gặp được người tự nhiên bắt đầu ấm ức.
“Sở Từ, cô suy nghĩ kỹ rồi?” Lữ Lương Tây vừa thấy nàng thì hỏi nói.
Sở Từ nhướng mày: “Đúng vậy, tôi suy nghĩ kỹ rồi, không lấy.”
Lời nói vừa dứt, mọi người đều ngạc nhiên, bọn họ còn tưởng rằng Sở Từ là đến gật đầu đồng ý. Tại sao...
“Nhưng mọi người đừng sốt ruột, tôi có cách tốt nhất cho cả hai bên.” Sở Từ hắng giọng rồi lớn tiếng nói, lại nói tiếp: “Trước đó tôi không đồng ý, đó là bởi vì đã nghe người khác nói dì Hàn và ông Lữ là thanh mai trúc mã từ mấy chục năm trước. Bây giờ gặp lại củi khô lửa cháy, quan hệ hòa hợp. Tôi nghĩ nhất định là hai người cãi nhau mới lấy tôi ra nói đùa. Cho nên loại yêu cầu này tôi nghĩ cũng không dám nghĩ, chứ đừng nói đến là đồng ý.”