Nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một con bé ngốc nghếch như vậy, cho thứ gì miễn phí cũng không cần. Thậm chí tự mình chuốc lấy cực khổ muốn làm việc, đầu óc ngốc nghếch giống như hai con ngỗng trắng.
“Chị chỉ muốn nghe em muốn, không muốn biết em muốn hay không. Em hiểu không?” Sở Từ đóng gói quần áo nói tiếp: “Chị hỏi em, em muốn ăn thịt không?”
“Dạ muốn...” Sở Nữu Nữu nhỏ giọng nói, làm gì có ai không muốn ăn thịt chứ?
“Muốn mặc váy đẹp không?” Sở Từ lại nói.
“Dạ...” Sở Nữu Nữu lại gật đầu.
“Muốn đi học nghề gì không?” Sở Từ không cho sự lựa chọn, lại hỏi một câu.
Sở Nữu Nữu im lặng và cũng trả lời một chữ.
“Vậy là được rồi. Nếu muốn tại sao không làm? Em cảm thấy em sống là vì bị người nô lệ, hay là cảm thấy chị của em không nuôi nổi em?” Sở Từ thuận miệng nói tiếp: “Nếu đưa thịt ở trước miệng, em cũng không dám ăn. Vậy cả đời này cũng chỉ có thể nghĩ lại. Nữu Nữu, lấy quán ăn của chị làm ví dụ, gần đây bên ngoài có rất nhiều lời đồn. Mỗi người đều gọi chị là Sở hàng triệu, một đám nhìn chị với ánh mắt không có ý tốt, nhìn rất đáng sợ. Nhưng chị muốn kiếm tiền, nên không sợ người bên ngoài như sói như hổ chị vẫn tiếp tục mở quán ăn này. Nếu hôm nay chị còn không dám làm chút chuyện nhỏ này, lùi bước tránh gió ở trong nhà. Vậy chị ngoài hao hụt tiền còn có khí chất và sự kiêu ngạo.”
Sở Nữu Nữu đã là người 14 tuổi, không có khả năng chỉ chút chuyện này cũng không nghe hiểu được.
“Nhưng mà... bọn họ muốn hại chị.” Sở Nữu Nữu thì thầm một câu.
“Chị đóng cửa thì bọn họ sẽ không hại chị nữa sao?” Sở Từ mỉm cười: “Bởi vì em là con gái, lại bị mẹ ruột bỏ rơi. Cho nên ông bà nội, thậm chí ba em cũng không coi trọng em. Nhưng những người khác càng không coi trọng em thì em càng phải học giỏi hơn, sinh thêm mấy xương phản nghịch. Những người chán ghét em mới sẽ càng khó chịu.”
Sở Nữu Nữu nghe hiểu được, nhưng không có can đảm kia.
“Mấy bộ quần áo này nếu chị mua cho em, thì em phải mặc thật đẹp. Tương lai nếu có người đố kỵ hoặc là châm chọc em. Em có thể càng lóa mắt lắc lư mấy vòng ở trước mặt bọn họ. Nếu người khác nói tét miệng thì có thể được gì? Còn không phải chỉ có thể giương mắt nhìn em à?” Sở Từ lại nói thêm một câu.
Cách dạy dỗ người này thật hơi ác độc. Nhưng đối với Sở Nữu Nữu, thứ cô bé thiếu trên người chính là sợi tà ác này.
Nàng đưa người về đã ba ngày, mình không có thời gian quan tâm, cũng không để cho người khác quan tâm, chủ yếu là muốn nhìn tính cách của Sở Nữu Nữu. Sở Nữu Nữu này quá yếu đuối. Khi người khác hỏi xuất than của cô bé, cô bé đều kể rã hết. Lời trong ngoài đều đánh giá thấp bản thân thành tro bụi. Vốn dĩ cô bé là em gái của Sở Từ nàng, cho dù không thể đi ngang cũng nên tự tin sống hòa đồng với hàng xóm xung quanh. Nhưng bây giờ hàng xóm đều biết Sở Nữu Nữu là gánh nặng nàng nhặt về.
Hàng xóm không có ác ý với cô bé, nhưng khó tránh khỏi cũng sẽ nói cô bé mạng tốt. Sau đó thêm vào mấy câu đàm tiếu.
Cho nên nói, người này đều là tự mình chà đạp mình, trong lòng cũng không đủ tự tôn và tự mình cố gắng thì làm sao có trông cậy vào người khác tôn trọng mình?
“Những đồ dùng sinh hoạt hằng ngày mấy ngày nay là chị mua cho em. Nhưng bắt đầu từ hôm nay, nếu em muốn ăn cơm thì tự vào phòng bếp kêu đầu bếp nấu cho em. Nếu không cũng chỉ có thể nhịn đói. Ngoài ra, kể từ ngày mai, em muốn cái gì thì tự mở miệng nói, chỉ biết nghẹn ở trong lòng đừng hy vọng chị chủ động cho em, biết không?” Sở Từ nhìn dáng vẻ vâng dạ của cô bé hung dữ cười nói.
Sắc mặt Sở Nữu Nữu tái nhợt, hơi hoảng hốt. Gần đây trong bếp bận rộn như vậy, cô bé làm sao có thể kêu người đặc biệt nấu cơm cho mình chứ?