Sở Từ nhắc tới của hồi môn* Thôi Hương Như làm cho những người bên cạnh đều nghĩ tới.
(*Của hồi môn: là tiền của mà người con gái đem theo về nhà chồng.)
5 năm trước, lúc Thôi Hương Như vừa gả vào thì hàng xóm đều rất hâm mộ
ghen tị. Bởi vì vốn dĩ cả nhà dì Hoàng Đại này là một trong mấy hộ không quá tốt quanh đây. Nhưng sau khi cưới được con dâu lại lập tức trở
mình.
Nhà họ Thôi trước kia của cải không ít, căn bản không cần
lễ hỏi của nhà họ Hoàng. Ngược lại còn cho không 500. Ngoài chuyện đó ra những món đồ lớn đều không rơi ra, cho phép nhà họ Hoàng chiếm lợi thế
từ trên xuống dưới. Hơn nữa dáng vẻ Thôi Hương Như xinh đẹp, càng làm
cho mọi người đều cảm thấy tổ tiên nhà họ Hoàng hiển linh mới cho một cô con dâu như vậy.
Mặc dù Thôi Hương Như không có con, nhưng dù
sao Hoàng Kiến Dân vẫn còn trẻ, cũng không chậm trễ hắn quá lâu. Bởi vậy ở trong mắt hàng xóm cuộc hôn nhân này cho dù muốn ly hôn thì nhà họ
Hoàng cũng cần phải trả lại một phần tiền tài cho Thôi Hương Như. Bằng
không thật là không thể nói.
"Dì Hoàng, Sở Từ mặc dù nói trực
tiếp một chút nhưng nói cũng đúng. Ngôi nhà này của dì vẫn là do Hương
Như bỏ tiền sửa lại. Bây giờ nam nữ bình đẳng. Nếu ly hôn thì nhà gái
cũng có thể chia được chút đồ." Một phụ nữ còn trẻ tuổi cách vách mở
miệng nói.
Thôi Hương Như nhân duyên tốt, cũng khó trách có người nhìn không được.
Sắc mặt dì Hoàng lúc xanh lúc trắng: "Nhà chúng tôi như thế nào mọi người
không biết sao? Chân con trai tôi bởi vì nó mới ngã gãy, tương lai không chừng để lại di chứng. Bây giờ nếu lại đưa tiền cho nó thì ba mẹ con
chúng tôi sống như thế nào đây?"
"Theo tôi được biết, tiền anh ấy trị chân cũng là chị Hương Như tôi bỏ ra." Sở Từ trực tiếp đổi miệng
nói tiếp: "Nói trắng ra là chi phí ăn uống cả nhà dì đều là của chị ấy.
Số tiền này cũng đủ mời anh ấy tới cửa làm con rể, đối với cách làm
người của chị Hương Như tôi mới không tính toán chi li so đo với mấy
người."
"Mấy người muốn ly hôn vậy thì đưa ra chút thành ý. Nếu một xu cũng tiếc vậy thì đừng ly hôn." Sở Từ lại nói thêm một câu.
Nàng xem như đã nhìn ra dì Hoàng này cứ như vậy muốn cho con trai ly hôn,
tuyệt đối không chỉ có đơn giản là chướng mắt Thôi Hương Như như vậy.
Thôi Hương Như cho dù không thể sinh con, nhưng tính cách tốt, làm người
cũng hiếu thảo. Nhà mẹ đẻ mặc dù cô đơn, nhưng không tính là nghèo. Mấy
anh em cũng có thể giúp chị một tay. Dì Hoàng không cần thiết vội vã
đuổi chị đi như vậy.
Chỉ có một lý do để cho bà làm như vậy đó chính là dì Hoàng Mà đã xem trọng hoặc thậm chí đã tìm được vợ hai cho anh ấy.
Thành thật mà nói, dáng vẻ này của Hoàng Kiến Dân xác thực rất chọc cho cô
gái bình thường thích, nhìn qua phúc hậu thành thật, là người không
thích nói chuyện nhưng siêng năng. Dáng người cao to, diện mạo đoan
chính, cả người lộ ra một luồng khí chất hấp dẫn. Không chỉ là hắn, em
trai hắn là Hoàng Kiến Tân cũng như thế, là người đàng hoàng, tốt hơn
rất nhiều con trai lôi thôi lếch thếch trong thôn.
Trước mắt nhà
họ Hoàng không tệ, hơn nữa dáng vẻ này của Hoàng Kiến Dân. Mặc dù là ly
hôn cũng thực sự có thể tìm người có điều kiện không tệ.
Sở Từ
vừa nói đôi mắt dì Hoàng chợt lóe lên tia chột dạ: "Sở Từ, đây là chuyện nhà bọn tao, liên quan gì đến mày mà quơ tay múa chân?"
"Tôi là
em gái nuôi của Thôi Hương Như, lấy lại công bằng cho chị ấy là chuyện
bình thường. Dì hỏi mọi người xem mấy năm nay chị Hương Như đối xử với
tôi như thế nào? Tôi có tư cách nói câu công bằng cho chị ấy hay không?" Sở Từ trực tiếp nói tiếp.
Mọi người không khỏi nhìn Sở Từ thêm
mấy lần. Trước kia cho rằng Sở Từ là con sói mắt trắng. Nhưng bây giờ
xem ra cho dù cô trải qua một số chuyện sáng sủa. Nhưng cũng không phải
chẳng phân biệt được thị phi, ít nhất ở trong chuyện của Thôi Hương Như
mạnh hơn nhà họ Hoàng này không ít.
Đều là chịu ơn Thôi Hương Như, Sở Từ người ta là một cô bé mà cũng biết nói báo đáp. Nhưng nhà họ Hoàng này...