Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy

Chương 583: Thông báo tuyển dụng một lần nữa




Từ Vân Đống thật sự rất sốt ruột, trong khoảng thời gian này gã đến Phúc Duyên Đài tùy tiện gọi món ăn là lúc gã tự hào nhất, nghĩ đến sau này Sở Từ không cho gã đi vào chỉ cảm thấy bầu trời sắp sụp đổ.

Thật ra dưới cái nhìn của Sở Từ, cậu bé Từ Vân Đống này cũng không hề ngốc. Thậm chí còn rất thông minh, đừng nhìn ba Từ có đôi khi đầu không linh hoạt, nhưng sinh con trai lại làm rất tốt. Từ Vân Liệt và Từ Vân Viễn rất ngoan, mà Từ Vân Đống này từ ngoại hình và tính cách đều giống như Trương Hồng Hoa. Nhưng nghe nói khi còn nhỏ học gì cũng rất nhanh, rất nhiều hàng xóm đều nói tương lai nhà họ Từ có thể ra ba sinh viên.

Ai biết Từ Vân Đống sau khi càng lúc càng lớn ngược lại còn nghiêng lệch. Rốt cuộc cũng không có ai nói những lời như khi còn nhỏ.

Trương Hồng Hoa cũng không ngờ Sở Từ lại không ra bài dựa theo lẽ thường như vậy. Đặc biệt hiện tại vừa nghe con trai nói, theo bản năng nói: “Mày... mày dựa vào đâu không cho con trai tao vào quán ăn?”

Sở Từ không khỏi trợn mắt nói: “Con trai thím muốn ăn đồ ăn nhưng lại không chịu trả tiền. Thậm chí cũng không muốn để cho chú Từ trả nợ. Nếu như mỗi người đều giống như một nhà ba người của thím, vậy thì quán ăn của tôi có thể mở nữa sao?”

Đừng nói là Sở Từ, ngay cả người khác nghe xong cũng cảm thấy cả nhà này thật quá đáng.

Người trong thôn này mặc dù thỉnh thoảng thích chiếm chút lợi nhỏ. Nhưng phần lớn các trường hợp vẫn rất đơn thuần chất phác. Nếu không sẽ phải bị người chỉ trỏ sau lưng, làm gì có người sẽ trắng trợn táo bạo cướp đồ người khác như vậy?

Đương nhiên, hôm nay bọn họ đến đây gây rối cho nhà máy cũng chỉ bởi vì không chịu nổi tiền tài mê hoặc. Ngoài ra trong lòng quả thật cũng không phục.

“Sở Từ, mày đừng giả ngu, cả nhà tao có thể giống với người khác sao? Mày và Vân Liệt nhà tao đang quen nhau, tương lai Vân Đống chính là em chồng của mày, đến ăn cơm cũng không được sao?” Trương Hồng Hoa vội vàng nói.

Mặt Sở Từ lập tức lạnh lùng: “Từ Vân Liệt đồng ý cho thím nói những lời này sao? Mấy người tốt xấu gì cũng là người nhà quân nhân, ít bôi đen anh ấy đi!”

Hai mẹ con này phải nhanh chóng xử lý sạch sẽ. Nếu không tương lai sớm muộn gì cũng gây chuyện cho Từ Vân Liệt. Ít nhất trước khi nàng đi thủ đô phải làm cho Từ Vân Liệt phủi sạch quan hệ với hai mẹ con Trương Hồng Hoa này.



Vẻ mặt lạnh lùng của Sở Từ rất có lực uy hiếp, Trương Hồng Hoa run lên trong lòng, nhớ đến lời đe dọa của Từ Vân Liệt trước khi đi hơi chột dạ.

“Được rồi, tạm thời không nói đến chuyện của chồng tao. Nhưng mày không thể bởi vì chồng tao lại không cho tao vào nhà máy làm việc, đúng không?” Trương Hồng Hoa thu hết can đảm nói tiếp.

Sở Từ liếc mắt nhìn bà một cái, cuối cùng trực tiếp nói với Tần Trường Bình: “Anh họ, phiền anh mời tất cả nhân viên phỏng vấn bọn họ ra. Trước mặt mọi người phỏng vấn một lần nữa, có vấn đề gì nói thẳng ngay tại chỗ! Không cần chừa thể diện cho mọi người!”

“Được!” Tần Trường Bình lập tức nói.

Nói xong, không đợi người khác phản ứng, Tần Trường Bình mời mấy nhân viên ra, còn cho người dọn mấy bộ bàn ghế đến, trực tiếp bắt đầu thông báo tuyển dụng ngay bên ngoài, để cho những người gây rối đều xếp thành hàng. Những người khác chịu trách nhiệm giám sát cũng không được mọi người ôm chân Phật.

Sở Từ đã đồng ý phỏng vấn một lần nữa, những người này còn có thể nói cái gì? Một đám chỉ có thể cắn răng tiến lên.

Nhân viên phụ trách phỏng vấn đều là Sở Từ và Tần Trường Bình cực khổ đưa đến. Sinh viên khan hiếm nên bọn họ phần lớn đều chỉ có trình độ cấp 3. Nhưng cũng có một số kinh nghiệm làm việc và tuổi đời không cao, có một số mạnh mẽ còn rất hiếu học, điều kiện đều tốt.

“Móng tay quá dài, bùn đen trong móng tay ăn sâu, moi cũng không moi hết phải không?” Được sự cho phép của Sở Từ, nhân viên phỏng vấn nói chuyện rất trực tiếp.

“Thím à, tóc của thím chỉ sợ đã một tháng chưa gội phải không? Nhà máy của chúng tôi không phải quán ăn, không cần phải nhiều dầu như vậy...”

“Trên mặt có mụn, tôi thấy cô cứ mấy giây sẽ gãi một lần, như vậy quá mất vệ sinh...”