Sở Từ vừa dứt lời chưa đến mấy giây, không đợi mợ út kịp thở gấp thì chậm rãi nói: “Mợ út, mợ là người tự cho là đúng. Vốn dĩ trưởng thành đã khó coi, số nghèo không nói, còn hai mặt. Mặc dù đứa con gái Sở Nữu Nữu này không phải mợ sinh, nhưng mặc kệ nói như thế nào trên danh nghĩa cũng là con của mợ. Nhưng mợ trăm phương ngàn kế bán nó kiếm tiền, ếch ngồi đáy giếng, lòng tham tiền không phải con người. Bình thường nhìn dễ gần khẩu phật tâm xà, nhưng thật ra lại là kim trong bông một bụng ý xấu. Cả ngày ngấm ngầm làm loạn, chỉ biết kiếm lợi ích cho mình, nhìn dáng người của Nữu Nữu thì biết mợ hại nó rất nặng. Nếu tôi thuê mợ đến đây làm việc, đến lúc đó chính là một viên phân chuột hỏng cả một nồi cháo. Một người thương nhân như tôi có khả năng làm chuyện này sao?”
“Đúng rồi, tôi còn quên nói, mợ còn mặt dày vô sỉ. Rõ ràng là mẹ kế ác độc mà luôn giả vờ tâm địa Bồ Tát, có câu nói như thế nào nhỉ? Làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, đúng không?” Sở Từ lại nói tiếp.
Nói xong những lời này, Sở Từ cũng không thở gấp chút nào. Mọi người nghe được như lọt vào trong sương mù, suýt chút nữa không thoát ra.
Không có mấy người có thể hiểu được từ có bốn chữ, chỉ cảm thấy Sở Từ đột nhiên giống như có văn hóa, nói chuyện cũng thật cẩn thận.
Mợ út tức giận đến mức dậm chân, âm thầm cắn răng: “Sở Từ, mày miệng lưỡi sắc bén tao cũng lười so đo với mày. Hôm nay tao đến đây là nói chuyện công việc, ai ở đây cũng có thể làm việc trong nhà máy của mày. Nhưng Nữu Nữu thì không được, nó mới 14 tuổi, căn bản không phù hợp. Tao thấy quy định của mày đều là bắt nạt người thành thật!”
Sở Từ khẽ hừ một tiếng, đi vào trong đám người lôi Sở Nữu Nữu ra.
Tay Sở Nữu Nữu đặc biệt lạnh, sờ vào cũng không có một chút thịt, xương hơi cộm người. Một đôi mắt to đen nhìn nàng, trong đôi mắt sáng bóng còn hơi sợ hãi. Cho dù là người có trái tim cứng rắn như Sở Từ nhìn thấy cũng không khỏi có loại cảm giác không nỡ.
Chẳng trách Sở Đường cũng thường xuyên nhắc đến cô em họ này. Quả thật rất đáng thương.
Cuộc sống này không phải là thứ cô bé có thể lựa chọn. Hơn nữa tuổi còn nhỏ, ngay cả năng lực phản kháng cũng không có. Cho nên dường như vô cùng bất lực.
Nhà họ Sở nhất định là không thiếu phần ăn của cô bé, chỉ là tra tấn tinh thần của cô bé. Chỉ sợ ngay cả bản thân cô bé cũng không biết ý nghĩa của cuộc sống là gì. Có lẽ ở trong mắt cô bé chỉ là chịu đựng ngày nào hay ngày đó. Ngay cả mục tiêu cũng không có. Bởi vì trước giờ không có ai dạy cho.
Lúc đi nhanh đến trước mặt mợ út, Sở Nữu Nữu rõ ràng hơi chống cự.
“Đừng sợ.” Sở Từ thì thầm nói, lúc này mới thấy thân thể run rấy của cô bé hơi bình tĩnh một chút.
“Mợ út, ai nói Sở Nữu Nữu vào nhà máy làm việc? Nó chưa đủ tuổi, quả thật không có tư cách vào.” Sở Từ lạnh lùng nói, chỉ một câu này làm cho sắc mặt của mợ út vui vẻ, mặt Tần Trường Bình hơi thất vọng. Nhưng ngay sau đó, Sở Từ lại nói tiếp: “Theo tôi được biết, Nữu Nữu là người không có hộ khẩu đúng không? Nó sinh ra không bao lâu ba mẹ đã ly hôn, cũng không ai làm hộ khẩu cho nó. Một khi đã như vậy, cho dù tôi dẫn nó đi thì mợ cũng không có tư cách ngăn cản.”
Trong thôn có rất nhiều người không làm hộ khẩu, trong đó phần lớn đều là bé gái. Một số người cảm thấy bé gái không làm hộ khẩu cũng không sao cả, hoặc là căn bản đã quên.
Nếu không phải nhờ ông thôn trưởng giúp đỡ cho nàng lập hộ khẩu riêng thì bây giờ nàng cũng là người dân trong suốt.
Nhưng mặc dù Sở Nữu Nữu đã hơn 10 tuổi, nhưng muốn làm hộ khẩu cũng được, bỏ chút tiền tìm người giúp đỡ cũng không phải rất khó khan. Chỉ là nhà họ Sở cũng sẽ chịu chi số tiền kia, càng lười bỏ thời gian đi làm.
Chỉ là mợ út vừa nghe những lời này tức sắp khóc.
Sở Từ vậy mà muốn dẫn Sở Nữu Nữu đi? Nhìn cuộc sống bây giờ của Sở Đường thì biết tương lai cuộc sống của Sở Nữu Nữu nhất định sẽ không khổ. Đây cũng không phải là điều ả muốn!